Bây giò không để ý được nhiều như vậy, rau khô, củ cải trắng, rau đại, nấm vân vân đều bỏ vào trong nồi. Sau khi hầm xong mười nồi thập cẩm to, một cơn gió thôi tới, mùi thịt đập vào mặt. Ngửi mùi thơm của canh thịt, chẳng những trẻ con thèm chảy nước miếng mà người lớn cũng nuốt nước bọt. Liễu Bỉnh Đức kêu mọi người xếp hàng, người già, trẻ nhỏ, phụ nhân xếp phía trước, nam nhân xếp phía sau, để công bằng nên mỗi người được một chén, thịt và canh thịt đều có.
Vốn có người đã nấu cháo từ lương thực phụ xong, nhưng bây giờ có thịt ăn, có canh thịt uống, ai còn ăn cháo nhà mình nữa. Bọn họ cất cơm tối đã làm xong, để sáng ngày mai ăn, đêm nay tất cả mọi người ăn thập cẩm, ăn thịt uống canh thịt.
Hơn hai trăm người bưng bát xếp hàng trước mười cái nồi to, đặc biệt có người múc đầy thịt và canh.
Ăn thập cẩm ngon lành, có người không khỏi cảm thán: “ Lần đầu tiên ăn thịt lợn rừng, thịt lợn rừng này thật là thơm!”
“ Đây đều là dính ánh sáng của Vân nha đầu!”
‘‘
Đúng vậy, Vân nha đầu tốt bụng!”
‘‘Vân nha đầu rất may mắn, lần trước còn tìm được nho dại cho mọi người!”
“ Phải đó, số nho dại kia phải ăn ba bốn ngày mới hết!”
. . . Ăn xong nồi thập cẩm ngon lành, mọi người hỗ trợ rửa nồi, thu dọn sân bãi. Liễu Tiêu Vân thương lượng với tẩu tử, trời nóng thịt không thể để lâu, làm sao muối bốn mươi cân thịt lợn, hoặc là sấy thành thịt khô. Lúc này có phụ nhân đi tới: “ Tiêu Vân, đứa bé nhà ta thèm thịt, ta muốn dùng trứng vịt muối đổi chút thịt lợn rừng, ngươi thấy có được không? ” Liễu Tiêu Vân nhìn qua, không quen thuộc với phụ nhân này.
Nàng bàn bạc với tẩu tử một chút, muối ba mươi cân thịt lợn rừng trong bình, còn lại mười cân thịt lợn rừng có thể đổi vài thứ. Liễu Tiêu Vân chia mười cân thịt lợn rừng thành mười phần, có sáu gia đình tới đổi đồ, có trứng gà, trứng vịt muối, còn có một đôi giày vải. Đương nhiên đôi giày vải này vẫn là của Liễu Văn Uyển. Liễu Văn Uyển vui vẻ nhận lấy, đưa năm cân thịt lợn rừng cuối cùng cho Liễu Văn Uyển: “ Đôi giày vải này mang thật sự rất thoải mái!” Liễu Văn Uyển cũng vui vẻ: “ Ngươi mang thoải mái là được, giày vải mẹ ta làm còn nhiều lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-56.html.]
“ Tay nghề của bá mẫu thật tinh xảo!” Liễu Tiêu Vân mỉm cười. Liễu Văn Uyển cầm thịt lợn rừng hài lòng rời khỏi. Chương thị bỏ trứng gà, trứng vịt muối vào bình, cười bảo: “ Tiểu cô thế là chướng mắt giày ta làm rồi!”
‘‘Không có, giày tẩu tử làm mang vào vẫn thoải mái hơn!” Liễu Tiêu Vân vội nói.
Cô tẩu cười nói muối ba mươi cân thịt lợn rừng trong bình. Lúc chuẩn bị ngủ, Liễu Bỉnh Đức kêu người đốt đống lửa bốn phía, sau đó sắp xếp người trực đêm. …Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc vẫn chọn ngủ phòng nhỏ của cô cô.
Liễu Tiêu Minh xoa đầu nhỏ của hai đứa con trai: “ Hai thằng nhóc thối này cao lên rồi, cũng nặng hơn rồi!” Chương thị mỉm cười: “ Ngày nào cũng ăn thịt, có thể không béo lên được à? Tất cả đều là nhờ phúc của tiểu cô!” Từ khi tiểu cô nhặt được hai thỏi vàng trên núi, cho dù đang trên đường chạy nạn cũng luôn gặp may mắn, mỗi ngày ăn cơm, bánh bột mì, thịt gà rừng, thịt thỏ rừng, cá cũng có thể ăn, buổi tối hôm nay còn ăn thịt lợn rừng. Trước kia cho dù là Tết nhất cũng không được ăn thứ tốt, bây giờ ngày nào cũng được ăn. Cuộc sống tốt như vậy, nếu là trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Phu thê Liễu Tiêu Minh đã thương lượng xong, sau này bất kể an cư lạc nghiệp ở đâu cũng quyết không thể để muội muội thiệt thòi, tìm cho nàng một nhà khá giả, một thỏi vàng đã đổi thành ngân lượng, một thỏi vàng còn lại sẽ để lại cho nàng làm của hồi môn. Liễu Tiêu Vân dẫn hai đứa cháu nhỏ về lều vải của mình, dùng suy nghĩ lấy ra ba chai sữa bò, ba quả đào từ trong không gian. Ba cô cháu nằm trong lều vải, cùng nhau ăn đào uống sữa bò!Sau khi uống sữa bò xong, nhân lúc hai đứa bọn nó không chú ý, Liễu Tiêu Vân ném chai vào không gian. “ Thừa Nam, Thừa Bắc, uống nước súc miệng!”
Hai thằng nhóc kia rất nghe lời mà làm theo. “ Hai đứa muốn đi học chữ không? ” Liễu Tiêu Vân hỏi. “ Mẹ đã dạy bọn cháu nhận mặt chữ rồi ạ!”
‘‘Vậy à, hai đứa có muốn đi học không? ”
“ Muốn đi học!”
“ Ừm! Đúng là đứa bé ngoan!”
“ Cô cô, cha kêu chúng cháu học võ công với cô cô!”
“ Được! Ngày mai bắt đầu, cô cô dạy các cháu luyện võ công!”
Cô cháu nói chuyện, hai thằng nhóc kia thấm thoát đã ngủ mất!