Liễu Tiêu Vân trở lại bên cạnh tấu tử, nói với ca ca và tẩu tử: “ Không cần lo lắng, không sao rồi!” Thấy đã không có việc gì, Liễu Bỉnh Đức kêu mọi người tiếp tục lên đường. Đi đường núi thêm một canh giò nữa, thấy phía trước có một cánh rừng cây cối thưa thót, Liễu Bỉnh Đức kêu mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát.
Vừa dừng lại, mọi người ngã trái ngã phải nằm xuống, hoặc là dựa vào thân cây thở một hơi, mệt tới mức không muốn nói thêm câu nào. Mấy phụ nhân đ.ấ.m đôi chân tê mỏi, nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị lấy bánhu bột ngỗ ra cho người nhà ăn.
Lúc này chợt nghe có tiếng vó ngựa truyền tới, đám người lập tức cảnh giác đứng dậy, gọi người bên cạnh, che chở gia sản nhà mình, không biết người tới là ai.
…
Liễu Tiêu Vân đặt hai đứa cháu nhỏ lên phía trước xe ngựa, nàng đứng bên cạnh xe, bình tĩnh chăm chú nhìn đường núi bên ngoài cánh rừng.
Một cổ thương đạo lđường dùng để vận chuyển hàng hóa ngày xưa) buôn bán lâm sản như vậy, trên đường đi cũng không thấy mấy người, hẳn là đường núi ít người biết đến, sẽ là ai đi ngang qua chỗ này đây.
Tiếng vó ngựa đến gần, mọi người mới nhìn thấy rõ, thì ra là một đoàn người và hai chiếc xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-53.html.]
Hai bên mỗi chiếc xe ngựa đều có ba tráng hán, cộng thêm thanh niên đi tuốt đằng trước, tổng cộng có mời ba người. Đám người kia đều mặc áo đuôi ngắn, hông đeo bội đao sắc bén, vạm vỡ tháo vát, vừa nhìn đã biết là người tập võ.
Liễu Tiêu Vân nghĩ thầm, trang phục như thế, không phải là người áp tải đấy chứ? Một đoàn người đi tới bìa rừng, phát hiện trong rừng vậy mà có nhiều người như vậy cũng lấy làm kinh hãi, rút vũ khí bên hông ra. Đợi thanh niên dẫn đầu nhìn rõ trong rừng nam nữ già trẻ, nữ nhân trẻ con lẫn lộn thì đoán được có lẽ là một đám người chạy nạn, lập tức chắp tay: “ Quấy rầy! Xin nhường đường!” Liễu Bỉnh Đức cũng chắp tay với hắn ta.
Một đoàn người không dừng lại trong rừng mà nhanh chóng đi qua, xuyên qua cánh rừng tiếp tục tiến lên phía trước. Đợi bọn họ đã đi xe, đám người Liễu Bỉnh Đức thở phào nhẹ nhõm, cũng may đoàn người này không phải kẻ xấu. Ăn bánh bột ngỗ, uống chút nước, bổ sung thể lực xong, mọi người tiếp tục lên đường. Xuyên qua cánh rừng, đi dọc theo đường núi nửa canh giờ nữa, có người ngạc nhiên kêu lên: “ Nước! Ở đó có nước!” Mọi người đồng loạt nhìn qua, trên sườn núi đối diện có nước chảy ra từ vách đá. Nước theo vách đá chảy về phía vùng đất trũng bên dưới sườn núi.
Trong đất trũng đầy đá, còn có một mảng cỏ xanh lớn, dòng nước mảnh chảy tới đây, góp gió thành bão, cũng có một vùng nước nông. Có lẽ trước kia ở đó là thác nước, chỉ là hiện tại thời tiết trở nên khô hạn, không tạo thành thác được. Thấy có nước, mọi người hưng phấn cầm túi nước chạy tới. Nếu đã đi đến nơi có nước, Liễu Bỉnh Đức lập tức tuyên bố: “ Đêm nay mọi người nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm mai lại lên đường. “ Tìm một chỗ rộng lớn khá bằng phẳng, thấy sắc trời còn sớm, tất cả các nhà bắt đầu vùi lò nấu cơm. Hai ngày trước luôn ăn lương khô uống nước đỡ đói, tối hôm nay đủ thời gian, tất cả mọi người muốn nấu một chút cháo ăn.
Liễu Tiêu Minh cầm hòn đá dựng bếp lò. Chương thị dẫn hai đứa bé đi nhặt củi chuẩn bị nhóm lửa nấu cháo. Túi nước nhà bọn họ vẫn luôn do Liễu Tiêu Vân phụ trách đựng nước, trong tất cả túi nước vẫn luôn có nước. Trên xe ngựa còn một vại nước nhỏ và một cái bình, bên trong cũng có nước. Thấy sắc trời còn sớm, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị lên núi bắt thú rừng. Hạ thợ săn cũng có ý định này, hắn ta đang tìm đường lên núi rồi. Mấy thanh niên cũng muốn lên núi bẫy ít thịt thú. Liễu Bỉnh Đức nhìn ra tâm tư của bọn họ: “ Các ngươi muốn lên núi bắt thú cũng được, tốt nhất là kết bạn lên núi!”
Liễu Tiêu Minh biết muội muội cũng muốn lên núi thì bảo: “ Muội muội, muội muốn lên núi thì huynh đi với muội!” Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Không được, tẩu tử đang nấu cơm, ca, huynh ở lại trông chừng bọn trẻ đi!” 'Liễu Tiêu Minh biết bản lĩnh của muội muội lớn hơn mình: “ Được rồi, ta ở lại trông bọn trẻ!” Chương thị lại nói: “ Tiểu cô, cho ca muội lên núi với muội đi, ta trông Thừa Nam và Thừa Bắc cũng được!”
“ Cô cô, cháu cũng muốn lên núi!”
‘‘Cô cô, cháu cũng đi!” Liễu Tiêu Vân khom người, nghiêm lúc nói: “ Đợi hai đứa trưởng thành thì cô cô sẽ đưa hai đứa lên núi!”