Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:29:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu đại đội trưởng Vương Đại Lực sắp xếp cho cô gái tóc ngắn búi cao Vương Linh ở nhờ nhà họ Tống. Nhà họ Tống có hai cô con gái nhưng đều đã đi lấy chồng từ lâu, bây giờ trong nhà chỉ còn hai vợ chồng già là ông bà Tống. Ông bà Tống tuổi không quá lớn, chỉ khoảng ngoài 50, sức khỏe vẫn còn khá tốt, chỉ có điều bà Tống hơi nặng tai, phải nói to bà ấy mới nghe được.

Tối qua khi trở về, đại đội trưởng Vương Đại Lực đã nhận ra ngay Vương Linh, không nhầm được, đúng là cô ta – cái cô gái tóc búi cao, bướng bỉnh, thích cãi vã! Vì vậy anh ta đã sắp xếp để Vương Linh ở nhà bà Tống.

Suy nghĩ của Vương Đại Lực là nhà họ Tống chỉ có hai vợ chồng già, ông Tống thì ít nói, bà Tống lại nặng tai, xem cô ta còn cãi nhau thế nào được! Ha ha ha, anh ta đúng là một đại đội trưởng thông minh.

Nhưng Vương Đại Lực thật sự đã quên mất rằng bà Tống làm cùng một đội sản xuất với Mã thẩm...

Mã thẩm chính là mẹ của Mã Tam Bảo, nổi tiếng với đôi mắt tam giác sắc bén. Bà ta là một trong những người phụ nữ lớn tuổi độc địa nhất trong thôn, lại còn thuộc kiểu người bốc đồng. Chỉ cần cảm xúc dâng cao, bà ta sẽ phải lao vào đánh một trận, dù chuyện có lý hay không, dù có lợi ích hay không cũng không quan trọng. Thực ra Mã thẩm và Vương Linh có chút giống nhau, chỉ khác là Mã thẩm bỏ học từ năm lớp một tiểu học vì quá khó, trong khi chí ít Vương Linh cũng đã tốt nghiệp cấp ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-371.html.]

Bà Tống thực sự là một người có khả năng dàn xếp những người nóng nảy nhất, không ai trong thôn tốt bụng hơn bà ấy. Chỉ cần bạn không la hét, bà Tống luôn sẽ mỉm cười với bạn. Nếu bạn nói to, bà ấy sẽ bảo bạn nói lại lần nữa nên rất khó xảy ra chuyện không hòa hợp, vì thường thì bà Tống không nghe thấy.

Vì vậy trong giờ làm việc đầu tiên, giữa cô gái tóc búi cao và bà Tống, mọi thứ diễn ra khá êm đẹp. Bầu không khí thật sự rất hòa hợp, bà Tống không nói gì mà chỉ mỉm cười, còn cô gái tóc búi cao thì dù có lải nhải gì cũng không bị phản bác khiến cô ta cảm thấy nhận thức của mình dường như cũng được nâng cao. Cô ta thầm nghĩ đại đội này quả là nơi sản sinh ra nhân tài!

Nhưng sau một tiếng, cô gái tóc búi cao bắt đầu muốn đi vệ sinh.

Cánh đồng của đại đội Thanh Sơn nằm khá xa nơi mọi người sinh sống. Mặc dù không ai muốn lãng phí "phân bón" ở nơi khác nhưng khi buồn quá mà không chịu được, họ thường tìm một gốc cây hay bụi cỏ vắng vẻ để giải quyết tại chỗ.

Vậy nên khi cô gái tóc búi cao Vương Linh cùng một số người dân thôn đi vào một khu rừng nhỏ xa lạ, cô ta vừa cởi quần ra để giải phóng thì nghe thấy có hai người đang nói chuyện sau lưng mình.

Mã thẩm ngồi xổm, chắc chắn đang trò chuyện với một bà thím khác bên cạnh: "Tôi nói thật, tất cả đám thanh niên tri thức đều không phải loại tốt lành gì. Đám trí thức cũ cũng chẳng ra gì. Tôi thấy mấy lần bọn đàn ông trong thôn cứ nhìn chằm chằm vào mấy cô thanh niên tri thức đẹp mãi không dứt, chẳng phải như vậy sẽ cản trở việc chúng ta làm ăn sao? Còn mấy đứa con gái trong thôn suốt ngày liếc mắt đưa tình với đám trí thức nam, thật sự là mất nết. Nếu có giỏi thì lấy luôn đi, chứ chỉ liếc nhìn thì có ích gì, làm bọn mình trông thật nhẹ dạ! Mà đám trí thức mới đến thì càng không ra gì. Này, bà nói xem, cái con bé tóc ngắn, tóc vuốt ngược hết về phía sau trong đội mình, làm việc thì chậm chạp còn chẳng nhanh bằng bà Tống. Đã vậy nó nói nhiều, ở xa cũng có thể nghe thấy nó cứ lải nhải với bà Tống. Mà bà Tống thì điếc có nghe thấy gì đâu. Con bé đó đúng là đồ ngốc, xấu xí đến mức còn chẳng có nổi cái "năng lực" khiến đàn ông trong thôn nhìn cho đỡ ngán, đúng là vô dụng..."

Loading...