Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 367

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:29:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng nay Tô Dụ nấu món canh nóng từ rau dại mà anh hai Tô Mậu đào về trên đường đi học hôm qua. Ngoài ra cậu cũng chuẩn bị mỗi người hai cái bánh ngô. Bột ngô đã được Tô Dụ ngâm từ tối qua, vì vậy bánh khi ăn mềm và có chút ngọt sau khi ăn xong, rất dễ ăn.

Nhưng Diêu Tam Giang ngồi cầm bát cơm, mặt đầy vẻ khổ sở. Dù anh ta có giỏi đánh nhau đến đâu, giờ đây cũng phải bị một cô bé áp chế.

Diêu Tam Giang nặn ra một nụ cười đáng thương, hoàn toàn không còn dáng vẻ thong dong của chiều hôm qua. Anh ta thăm dò Tô Dĩnh: "Cô bé, mình bàn bạc một chút được không? Sau này mỗi bữa đưa thêm cho anh một cái bánh nữa được không? Anh trai ăn nhiều lắm, chỉ hai cái bánh thì không no..."

Tô Dĩnh nhìn Diêu Tam Giang từ trên xuống dưới rồi nói: "Hôm qua anh chưa gặp em."

Ngay lập tức, Diêu Tam Giang hiểu ý, chẳng phải là bảo anh ta giữ kín chuyện này sao? Để được ăn no, chuyện này anh ta làm được!

Diêu Tam Giang lập tức cam đoan: "Tối hôm qua chưa thấy em, hôm nay là lần đầu tiên! Chắc chắn rồi!"

Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng.

Tô Dĩnh gật đầu, trả lời: "Thế thì chờ nhé, chú Diêu."

Diêu Tam Giang, chú Diêu: "..."

Thôi được, tất cả chỉ vì cái ăn.

Chưa đầy một phút sau,"đại ca" Diêu Tam Giang cuối cùng cũng nhận được thêm một cái bánh ngô +1.

Toàn thân anh ta như tràn đầy niềm vui.

Sau khi trở về nhà, Tô Dĩnh bắt đầu ngồi ăn sáng cùng gia đình trong nhà chính. Trước đó cô đã mang phần ăn cho Ninh Quyên ở sân sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-367.html.]

Ninh Quyên sợ chó nên Tô Dĩnh đã kéo theo Tiểu Ngũ và Tiểu Lục để chúng làm quen với cô ấy. Tiểu Ngũ, con ch.ó ranh mãnh lập tức lăn ra khoe bụng, vờn qua lại để tỏ ra đáng yêu và cuối cùng cũng được Ninh Quyên cho một miếng bánh quy lớn.

Hừ, đúng là đồ chó xảo quyệt.

Nhưng vì điều này mà Ninh Quyên cũng không còn sợ chó nhiều nữa nên Tô Dĩnh không tính toán với Tiểu Ngũ làm gì.

Sau khi ăn sáng xong, mọi người bắt đầu tản ra, ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, nhà cửa nhanh chóng chỉ còn lại hai người rảnh rỗi: Tô Dụ và anh ba Tô Thành.

Trước khi rời đi, Tô Dĩnh vẫn nhớ nhắc nhở Ninh Quyên rằng không có chuyện gì thì nói ít thôi, đại đội trưởng bảo làm gì thì làm, tuyệt đối đừng nhắc đến tiền. Trưa xong việc lập tức theo mẹ Lưu Lan Hương nhà cô về nhà.

Ninh Quyên gật đầu lia lịa, Tô Dĩnh mới yên tâm rời đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu xây dựng điểm sinh hoạt của các thanh niên tri thức nên tất cả đều phải được phân công lại công việc. Các lao động khỏe mạnh sẽ được điều động để xây nhà. Sau khi Lưu Lan Hương dẫn theo Ninh Quyên đến sân phơi thóc, việc đầu tiên bà làm là đến đội trưởng đại đội nhận 10 đồng tiền ăn ở tháng này. Sau đó bà cùng Ninh Quyên đứng chờ tại chỗ.

Lúc này là khoảng thời gian mà mọi người thường ra đồng làm việc, vì vậy chẳng bao lâu, các xã viên và thanh niên tri thức đều đã lần lượt đến đông đủ.

Nhưng khi đại đội trưởng Vương Đại Lực bước lên bục cao ở sân phơi thóc, điều anh ta nói đầu tiên lại không phải là việc phân công nhân sự mà mọi người nghĩ.

Sắc mặt Vương Đại Lực rất nghiêm nghị.

Vương Đại Lực nói: "Tối qua trong thôn chúng ta đã xảy ra một vụ việc vô cùng tồi tệ. Hai con gà mái nhỏ chưa trưởng thành của nhà Lý đại tẩu lại bị người ta ăn trộm. Hiện tại chúng ta chưa tìm ra ai là thủ phạm nhưng kể từ tối nay, đại đội quyết định khôi phục lại đội tuần tra của năm ngoái. Những ai tự nguyện tham gia sẽ được ưu tiên, nếu thiếu người sẽ do đại đội sắp xếp."

Lời của đại đội trưởng Vương Đại Lực vừa dứt, nhiều người trong đám đông đã xôn xao.

Mọi người vừa kết thúc vụ mùa xuân, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, giờ lại phải xây dựng điểm sinh hoạt cho các thanh niên tri thức, vậy mà còn phải đi tuần đêm nữa!

Ban ngày đã không nghỉ được, giờ ban đêm cũng không được nghỉ, thế này thì sống làm sao!

Loading...