Thật ra lương thực nhà Ngũ Lỗi từ năm ngoái đã được chuyển sang nhà Tô Dĩnh nhưng không ai biết.
Tô Dĩnh tìm Vương Đại Lực là vì anh ta có uy tín trong thôn, mọi người đều tôn trọng. Đồng thời chức danh đại đội trưởng cũng đại diện cho lập trường của nhà nước, nếu ai dám nói gì thì cũng phải nghĩ kỹ.
Tô Dĩnh còn gọi Tôn đại nương hàng xóm tới là vì bà ta thích hóng chuyện, lại nhanh nhạy trong việc nắm bắt thông tin, quan hệ rộng và cũng là hàng xóm lâu năm. Nếu ai đó thật sự bàn tán về Lưu Lan Hương thì Tôn đại nương có thể nhanh chóng biết và giúp Lưu Lan Hương cãi lại vì bà không giỏi trong chuyện cãi vã.
Dĩ nhiên, Tô Dĩnh đã hứa với Tôn đại nương một khoản thù lao là 2 đồng nhưng chỉ là cho riêng bà ta biết.
Chỉ với 2 đồng mà có thể biến mối đe dọa lớn nhất về việc đồn thổi thành đồng minh, thật là một món hời. Có vẻ như Tôn đại nương và anh họ Tô Mưu là cùng một cấp độ.
Thực ra nói một cách nghiêm túc, toàn bộ quá trình này chỉ cần sự tiếp xúc của Ngũ Lỗi và Tô Dĩnh, không liên quan gì đến Lưu Lan Hương. Lại có đại đội trưởng Vương Đại Lực và hàng xóm lâu năm Tôn đại nương làm chứng nên cuối cùng việc này được coi là sự giúp đỡ lẫn nhau giữa hàng xóm, không liên quan đến bất kỳ mối quan hệ nam nữ không đứng đắn nào. Thậm chí vào buổi họp động viên cho vụ xuân của toàn thôn, đại đội còn công khai khen ngợi sự tương trợ giữa hai gia đình này trước mặt tất cả các xã viên.
Đôi khi nếu bản thân người trong cuộc thể hiện thái độ ngay thẳng, những kẻ tò mò cũng sẽ ngại không nói gì thêm. Sau này dù có vài người tò mò hỏi qua chuyện này vài lần nhưng cuối cùng cũng chẳng có lời đồn đại quá đáng nào được truyền ra.
Giờ đây sự chú ý của dân thôn đã bị những chuyện mới như nhóm thanh niên tri thức và điểm sinh hoạt thanh niên tri thức thu hút.
Nhưng lúc này vừa mới nghe tin về chuyện này,"trùm" của nhóm thanh niên tri thức Diêu Tam Giang chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Diêu Tam Giang cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Anh ta ngồi lại ngay trên bậc cửa, lục túi một hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra được một gói t.h.u.ố.c lá và một hộp diêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-366.html.]
Sau khi châm một điếu thuốc, tay cầm điếu thuốc run rẩy, anh ta hỏi Ngũ Lỗi: "Anh Ngũ, tôi là Diêu Tam Giang, mình có thể sang thúc giục không? Tôi đói đến mức đứng không vững rồi..."
Đúng vậy, Diêu Tam Giang rất khỏe nhưng vì anh ta ăn rất nhiều nên dễ bị hạ đường huyết.
Ngũ Lỗi nhìn vẻ mặt uể oải của anh ta: "..."
Ngũ Lỗi nghĩ một lúc rồi nói: "Nhà tôi có dưa chua, tôi sẽ làm cho cậu một bát canh nóng."
Là một người đàn ông, chắc chắn Ngũ Lỗi không tiện sang nhà hàng xóm, Diêu Tam Giang cũng là đàn ông, việc sang đó cũng dễ bị dị nghị, cô bé nhà bên mà biết sẽ lại chửi rủa cho mà xem.
Từ năm ngoái đến nay, những lời chửi mắng của Tô Dĩnh dành cho Ngũ Lỗi bao gồm nhưng không giới hạn ở: Râu ria lởm chởm, vỏ chăn toàn mùi dầu mỡ lâu ngày, không thích tắm, lại còn cho chó con lên giường ngủ....
Vì vậy dĩ nhiên Ngũ Lỗi không muốn bị thêm một tội danh nữa.
Lúc này Diêu Tam Giang đã đói đến mức mắt hoa lên, khi nghe Ngũ Lỗi nói sẽ làm canh nóng, anh ta chẳng còn tâm trí mà kén chọn, lập tức đồng ý.
Chẳng bao lâu sau, Ngũ Lỗi cho heo con ăn xong lại tiếp tục cho heo lớn ăn, còn Diêu Tam Giang thì ngồi trên bậc cửa phòng, tay cầm bát canh dưa chua nóng hổi, chầm chậm húp từng ngụm.
Đó là một bát canh nấu từ lá dưa chua, không được cắt nhỏ vì Ngũ Lỗi đang vội cho gà ăn nên lười cắt sợi. Hơn nữa trong canh cũng không có một chút muối nào vì nhà Ngũ Lỗi hết muối.
Diêu Tam Giang húp xì xụp, chua chua, rất tốt cho sức khỏe nhưng càng uống lại càng đói, càng uống hai mắt càng tối sầm lại.
May mà không lâu sau, Tô Dĩnh mang một cái thau men lớn đựng cơm sang rồi chia phần ăn sáng cho Diêu Tam Giang và Ngũ đại thúc.