Chương Nhược Cẩn chậm rãi nói: “ Độc cổ trùng này được nuôi dưỡng băng m.á.u của người hạ cổ, chỉ có cách tìm ra người hạ cổ, lấy m.á.u của người đó rồi thêm một số dược liệu nuôi cổ trùng không có độc, dùng cổ trùng không độc đó để dẫn dụ cổ độc trong cơ thể Hoàng thượng. “ Hoàng thượng đột nhiên ngẩng đầu nói: “ Trẫm đã đoán được đại khái tà ai đã hạ cổ độc trầm rồi. “ Lạc Mặc Dịch, Lạc Mặc Hàn và Chương Nhược Cẩn nghe vậy đều giật mình, tất cả đều nhìn về phía Hoàng thượng.
Liễu Tiêu Vân cũng nhìn Hoàng thượng đang nửa nằm trên long sàng, thầm nghĩ, không hổ là người nắm giữ quyền lực cao nhất, lời nói ra cũng không giống người thường, chỉ cần mở miệng cũng có thể khiến mọi người kinh hãi.
Bọn họ ở sau rèm nghe một lúc lâu, cũng đã đoán được cổ độc trong người Hoàng thượng có liên quan đến Thái hậu, nhưng người hạ cổ không thể nào là Thái hậu được chứ?
Nghĩ đến những lời Thái hậu nói, Ninh Vương càng thêm tức giận, không ngờ rằng ở trong mắt Thái hậu, hắn ta đã là một kẻ tàn phế. Ninh Vương không nhịn được hỏi Hoàng thượng: “ Hoàng thượng. . . ý người là. . . “
Mặc kệ người hạ cổ độc là ai, nếu dám hạ độc đương kim Hoàng thượng thì quả là chán sống, đó chính là tội tru di cửu tộc.
Hoàng thượng ngẩng đầu, trong lòng rất điềm tĩnh, ánh mắt sáng ngời, ánh mắt hắn ta quét qua bốn người trong tẩm điện, uy thế của quân vương lập tức bộc lộ, không thể thấy chút bóng dáng nào như một người bệnh. Tim Liễu Tiêu Vân lỡ một nhịp, nàng thầm nghĩ, không phải Hoàng thượng đang hồi quang phản chiếu chứ.
Nghe nói có những người bị bệnh nặng khi sắp kết thúc sinh mệnh sẽ khỏe mạnh hồng hào như người bình thường, không có biểu hiện gì của bệnh tật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-361.html.]
Lời nói của Hoàng thượng cắt đứt dòng suy nghĩ của Liễu Tiêu Vân, hắn ta chậm rãi nói: “ Bên cạnh Thái hậu có một y nữ, là một y nữ họ Bạch, ba năm trước được Bình Nam Hầu phu nhân tặng cho Thái hậu. Y nữ này là người Nam Cương, Thái hậu giữ lại bên cạnh, ban cho tên Bạch Chỉ. “
Ba năm trước, Tiên hoàng qua đời, Thái hậu vô cùng đau lòng, đổ bệnh không dậy nổi, muội muội ruột của Thái hậu là Bình Nam Hầu phu nhân đã mang về một y nữ từ Nam Cương, nói là để điều trị thân thể cho Thái hậu. Y nữ này biết y thuật, thông nhạc lý, rất thích thổi tiêu, thỉnh thoảng sẽ đến ngự hoa viên thổi tiêu mua vui cho Thái hậu.
Bốn người Lạc Mặc Dịch, Lạc Mặc Hàn, Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Vân đều đã hiểu, y nữ này đến từ Nam Cương, am hiểu y thuật, đã ở bên cạnh Thái hậu ba năm, trùng hợp là Hoàng thượng cũng bắt đầu mắc bệnh từ ba năm trước. Có quá nhiều sự trùng hợp, chẳng lẽ y nữ Bạch Chỉ này chính là người đã đầu độc Hoàng thượng? Chương Nhược Cẩn nghe vậy thì trầm ngâm một lát, cung kính hỏi: “ Hoàng thượng, lúc người nghe thấy tiếng tiêu mà y nữ kia thổi có phát tác chứng đau đầu không? ”
Hoàng thượng nghe Chương Nhược Cẩn hỏi như vậy, hơi kinh ngạc, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, hình như quả là vậy. Hoàng thượng thở dài, vẫn là bộ dạng ốm yếu kia, nói: “ Quả là như lời Chương đại phu đã nói, mỗi lần chứng đau đầu của ta phát tác thì hình như đều có thể nghe thấy tiếng tiêu của y nữ kia thổi ở ngự hoa viên. “
Hai mắt Chương Nhược Cẩn sáng lên: “ Chắc chắn chính y nữ này là người đã hạ cổ độc lên người Hoàng thượng. Nàng ta đã thông qua việc thổi tiêu để khống chế độc cổ trùng trong người Hoàng thượng, dẫn dụ kích phát cổ độc trong cơ thể Hoàng thượng, vì vậy Hoàng thượng mới đau đầu. “ Nghĩ đến việc rốt cuộc mình lại bị một y nữ hạ cổ độc, Hoàng thượng vô cùng tức giận, nhịn không được ho khan vài tiếng, Chương Nhược Cẩn bước tới nhẹ nhàng vỗ lưng giúp hắn ta.
Một lúc sau, Hoàng thượng ngừng ho, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt tái nhợt rất khó coi, hắn ta cố gắng hết sức kiềm chế lửa giận sắp bùng ra khỏi mắt. Thấy sắc mặt Hoàng thượng ngày càng tệ, đợi một lát sau, Ninh Vương lặng lẽ dâng bức mật thư qua lại giữa Cận tướng, Tạ tri phủ và Mục Quang Sùng lên.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua hai chiếc hộp, nghi hoặc hỏi: “ Trong hai chiếc hộp này đựng cái gì? ” Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói: “ Đây là mật thư mà thần đệ đã lục soát được từ thư phòng của Tạ tri phủ và Mục Quang Sùng. “
Phiên vương không thể can thiệp vào tất cả mọi việc triều chính của quan viên địa phương nơi đất phong, huống chi Huy Ninh phủ còn không phải là đất phong của An Vương, cũng là phạm vào cấm kỵ của hoàng gia.