Ninh Vương và những người khác lập tức sửng sốt, đã khuya rồi, sao Thái hậu tại đến tẩm điện của Hoàng thượng? Hoàng thượng chỉ vào bức màn bên cạnh tong sàng, bảo mấy người Lạc Mặc Hàn trốn phía sau. Lạc Mặc Hàn đẩy xe tăn của Ninh Vương đến phía sau bức màn, Liễu Tiêu Vân và Chương Nhược Cẩn cũng trốn theo sau. Thái hậu dẫn theo một cung nữ đến trước long sàng của Hoàng thượng, vừa đến đã hỏi: “ Hoàng thượng đã nghĩ kỹ chưa? ” Sắc mặt Hoàng thượng vẫn không đổi, hỏi: “ Không biết mẫu hậu muốn nói đến chuyện gì? ”
Thái hậu cười lạnh một tiếng: “ Đương nhiên là viết chiếu thư thoái vị. “
Sau ngày đầu năm mới, đây là lần thứ hai Thái hậu ép buộc Hoàng thượng viết chiếu thư thoái vị.
Hoàng thượng trầm mặc một lát, hỏi: “ Sao mẫu hậu lại sốt ruột như vậy? ”
Sắc mặt Thái hậu hung ác nham hiểm: “ Cũng chỉ còn không đến ba tháng nữa, Hoàng thượng kéo dài thời gian cũng không có ích gì. “
Hoàng thượng lạnh giọng hỏi: “ Xin hỏi mẫu hậu, chiếu thư thoái vị này phải viết thế nào, ai sẽ ngồi trên long ỷ này? ”
Trên mặt Thái hậu xuất hiện nét dịu dàng hiếm có, nói: “ Long thể của Hoàng thượng mang bệnh đã lâu, ai gia làm vậy cũng là vì nghĩ cho long thể của Hoàng thượng, lại càng vì nghĩ cho giang sơn xã lắc lương lai. “
Hoàng thượng lạnh lùng nói: “ Tâm ý của Thái hậu trẫm xin nhận, hiếm khi Thái hậu suy nghĩ cho giang sơn xã tắc của trẫm. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-359.html.]
Liễu Tiêu Vân âm thầm thở dài, Thái hậu và Hoàng thượng là mẹ con thật sao, khoảng cách thật sự rất xa. Hoàng thượng dừng một chút rồi nói: “ Trẫm biết thời gian còn lại không còn nhiều, dám hỏi Thái hậu, nếu trẫm truyền lại long ỷ này cho tam đệ thì thế nào? ” Ninh Vương Lạc Mặc Dịch không khỏi kinh hãi, Hoàng thượng đang thử hắn ta sao?
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “ Hai chân của lão tam đã tàn tật, giờ chỉ là một tên tàn phế, không thể đảm đương nổi trách nhiệm của ngỗi vị Hoàng đế. “ Những người phía sau bức màn không nói nên lời. Ánh mắt Ninh Vương Lạc Mạc Dịch tối sầm lại, hai tay siết chặt xe lăn. Lạc Mặc Hàn vỗ nhẹ vào vai tam ca, ra hiệu cho huynh ấy cố nhịn. Hoàng thượng hắng giọng hỏi: “ Vậy tứ đệ thì sao, thân thể đệ ấy rất khỏe mạnh, hẳn là có thể ngồi lên long ỷ. “
Liễu Tiêu Vân nhìn Lạc Mặc Hàn, Lạc Mặc Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn chạm phải đôi mắt sáng của Liễu Tiêu Vân, hắn không tỏ thái độ gì. Liễu Tiêu Vân phát hiện người này đang cau mày thật chặt, không biết hắn đang nghĩ gì, không phải hắn cũng muốn trở thành Hoàng thượng chứ. Thái hậu cười lạnh một tiếng: “ Hừ, Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, hắn không thể ngồi lên long ỷ được. “ Hoàng thượng nghe vậy, chậm rãi hỏi: “ Sao Thái hậu lại nghĩ như vậy, tứ đệ đã làm sai gì sao, nếu có thì Thái hậu có thể cho đệ ấy một ít lời khuyên. “
Sắc mặt Thái hậu âm trầm, hung hăng nói: “ Lão tứ bạc mệnh vô phúc, không thể ngồi lên long ỷ được, cũng không có duyên với giang sơn xã tắc. “ Ninh Vương, Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Vân đồng loạt nhìn về phía Lạc Mặc Hàn, sao trong mắt Thái hậu hắn lại trở thành người vô phúc bạc mệnh? Ánh mắt Lạc Mặc Hàn lạnh như băng, hắn chắp tay sau lưng, toàn thân lạnh lẽo đến đáng sợ. Hoàng thượng im lặng một lát, trầm giọng nói: “ Thái hậu có ý gì, tứ đệ đã phụng chỉ vào kinh hai lần, cả hai lần đều bị ám sát nhưng vẫn bình an vô sự, trẫm cảm thấy tứ đệ thật sự một người có phúc lớn. “
Thái hậu nghe vậy thì chột dạ, vỗ bàn nói: “ Hoàng thượng đừng nói lung tung nữa, người hãy nghĩ đến việc viết chiếu thư thoái vị như thế nào đi, ai gia sẽ nhanh chóng triệu tập đại thần trong triều thương nghị việc này. “ Một lúc sau, rốt cuộc Hoàng thượng cũng hỏi một câu, sắc mặt lạnh như sương: “ Nếu cả tam đệ và tứ đệ đều không thể ngồi lên ngỗi vị Hoàng đế thì có phải ý của mẫu hậu là để đại ca ngồi lên ngỗi vị này sao? ” Thái hậu buột miệng nói: “ Ngỗi vị Hoàng đế này vốn dĩ đã thuộc về. . . “ Đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nàng ta lập tức nói: “ Hoàng thượng vẫn nên cân nhắc phải viết chiếu thư thoái vị như thế nào đi, ai gia về nghỉ ngơi đây. “
Hoàng thượng từ từ nói: “ Mẫu hậu, nếu bệnh của trẫm được chữa khỏi thì có phải sẽ không cần viết chiếu thư thoái vị này rồi. “
‘‘Sao có thể? ” Thái hậu phản bác nói: “ Hoàng thượng bệnh nặng, ai gia cũng rất đau lòng, nhưng thái y đã xem bệnh cho người rồi, Hoàng thượng nên chấp nhận số mệnh đi. “
‘‘Chấp nhận số mệnh, Thái hậu bảo trẫm phải chấp nhận thế nào? ” Hoàng thượng kích động ho khan hai tiếng: “ Hay là bảo trẫm phải chấp nhận số mệnh mang cổ độc trong người? ”