Tạ tri phủ không thể tin vào mắt mình, tất cả đều trống rỗng. Chuyện này là thật sao? Đêm qua rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra trong Mục phủ? Gã đã làm quan mấy chục năm, gã chưa từng nghe nói hay gặp phải chuyện gì kỳ quái như vậy. Trên người Tạ tri phủ toát đầy mồ hôi tạnh, vô cùng đau đầu, Mục Quang Sùng tìm đến gã đến để gã điều tra vụ án này, làm sao bây giờ không có một chút manh mối, cũng không có đầu mối gì thì sao gã có thể điều tra được. Sau khi xem xong, hai người đến thư phòng của Mục gia ngồi xuống, Tạ tri phủ đang định nói gì đó thì Mục Quang Sùng đã ảo não nói: “ Không đối gạt Tạ đại nhân, đêm qua trong phủ ta còn xảy ra một chuyện xấu hổ. “
Tạ tri phủ vội vàng hỏi: “ Trong quý phủ còn xảy ra chuyện gì nữa? ”
Mục Quang Sùng kể lại chuyện quản gia và bát di thái vụng trộm với nhau.
Tạ tri phủ hỏi lại: “ Tóm kẻ trộm cướp, còn bắt được một đôi thông dâm với nhau, là quản gia của quý phủ thật sao. “
Sở dĩ Tạ tri phủ hỏi vậy là vì gã cảm thấy quản gia của Mục gia không thể nào làm những chuyện như trộm đồ và vụng trộm thông dâm được. Thường ngày lúc gã đến Mục phủ, quản gia đều lễ độ, giữ khuôn phép quy củ, vô cùng ân cần.
Sắc mặt Mục Quang Sùng âm trầm nói: “ Ta đã tận mắt nhìn thấy. “
Nghe Mục Quang Sùng nói vậy, Tạ tri phủ nuốt xuống những gì định nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-351.html.]
Trầm mặc một hồi, Mục Quang Sùng nói: “ Xem ra năm ngày nữa không thể đi kinh thành được. “
Tất cả binh khí rèn được đều biến mất, sao gã có thể đến kinh thành gặp Cận tướng? Nếu gã nói toàn bộ chuyện xảy ra trong Mục phủ cho Cận tướng nghe, chẳng những Cận tướng không tin nổi mà còn có thể cho rằng gã có suy nghĩ khác. Tạ tri phủ khổ sở nhăn mặt: “ Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? ” Trước giờ gã luôn dựa vào cái cây lớn Cận tướng này, có quan hệ qua lại với Cận tướng, những năm gần đâu gã mới qua lại thân thiết với Mục phủ. Gã thầm nghĩ, hai chữ trên hòn non bộ trong nhà kho phía đông kia rốt cuộc có ý gì, liệu có phải ngụ ý chuyện này không thể làm không.
Quan hệ trong kinh thành rất rắc rối và phức tạp, liệu gã có nên tiếp tục đi theo bãi nước đục này không? Tạ tri phủ đang suy nghĩ, Mục Quang Sùng lại nói: “ Việc tra án phải làm phiền đại nhân. “ Tạ tri phủ lập tức nói: “ Bây giờ quản gia ở đâu? Đợi về phủ ta sẽ lập tức lệnh cho người đến bắt giữ phạm nhân vào đại lao. “
Mục Quang Sùng nói: “ Gã ta đã vi phạm quy định của phủ, ta đã cho người phạt roi. Bây giờ gã ta đang ngất xỉu, đại nhân có thể sai người mang gã ta đi. “ Tạ tri phủ đang chuẩn bị đứng dậy quay về phủ, Mục Quang Sùng đã mở miệng nói: “ Xin đại nhân giúp ta chuyện này một chút. “ Tạ tri phủ lại ngồi xuống: “ À, mời nói. “
Hôm nay là đầu năm mới, từ trên xuống dưới trong Mục phủ có mấy trăm người mà đến một miếng ăn cũng không có, Mục Quang Sùng do dự mãi vẫn không mở miệng được. Thật lâu sau, Mục Quang Sùng thở dài: “ Ôi chao, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp. . . “ Tạ tri phủ lập tức hiểu ý của Mục Quang Sùng: “ Trong nhà ta vẫn còn một ít lương thực, dịp Tết này ta cũng đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đợi lát nữa ta sẽ cho người đem đến quý phủ. “
Mục Quang Sùng đành phải nói: “ Đa tạ đại nhân, ơn của đại nhân với Mục phủ, suốt đời này Mục phủ sẽ không quên. “ Trước Tết Nguyên tiêu, có rất nhiều cửa hàng không mở cửa buôn bán, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn có tiền cũng không mua được. Tạ tri phủ rời khỏi Mục phủ, đi theo đường hầm về Tạ phủ. Đến khi quay về Tạ phủ, gã vẫn không thể tin được, không khỏi liên tục lắc đầu, thì thầm: “ Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Thật kỳ quái, thật kỳ quái!”
Trong Tạ phủ chỉ có một nhà kho nhỏ, gã đột nhiên nhớ đến, bước nhanh đến nhà kho, mở cửa nhìn vào, cũng may là mọi thứ trong nhà kho vẫn nguyên vẹn. Tạ tri phủ thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên cho người đem một số nguyên liệu nấu ăn đến Mục phủ, sau đó lại đến phủ nha lệnh cho nha dịch bắt giữ quản gia của Mục phủ vào đại lao. Mục Quang Sùng và Tạ tri phủ chỉ lo nghĩ đến chuyện nhà kho, không biết phải giải thích thế nào với Cận tướng về chuyện mất binh khí, trong lức sứt đầu mẻ trán nghĩ cách, không ai nghĩ đến chuyện kiểm tra mật thư giấu trong thư phòng thế nào rồi.
Trong lúc Mục phủ đang hỗn loạn, Ninh Vương Lạc Mặc Dịch và An Vương Lạc Mặc Hàn đã mang theo thân vệ và ám vệ cùng Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Vân lên đường đến kinh đô.