Trên trán Mục Quang Sùng đầy vạch đen, tức giận gầm lên: “ Quản gia làm sao? Mau nói đi!” Gã vô cùng bực bội, vào thời khắc mấu chốt này mà không biết quản gima đi đâu, mới sáng sớm mà không thấy bóng đáng quản gia đâu cả. “ Quản gia. . . “ Người hầu kia cúi đầu, không dám nhìn Mục Quang Sùng, khúm núm nói: “ Ưm, rlão gia, hay là. . . ngài đi xem thử đi? ”
‘‘Rốt cuộc quản gia ở đâu? ” Mục Quang Sùng nhìn chăm chăm người hầu, nếu tà bình thường thì quản gia đã sớm chuạy đến ân cần hầu hạ trước mặt gã.
“ Quản gia… quản gia… đang ở chỗ bát di thái…” Giọng người hầu càng lúc càng nhỏ, nói lắp bắp giống như tiếng muỗi kêu, giọng nói nhỏ đến mức nghe không rõ.
Đầu óc Mục Quang Sùng vốn đã ong ong, nghe không rõ tên hầu nói cái gì, gã nổi giận đùng đùng nói: “ Nói lớn lên, cẩu nô tài, rốt cuộc quản gia ở đâu, sao giờ gã còn chưa tới đây? ”
Thấy lão gia tức giận, người hầu lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Mục Quang Sùng, nói liền mạch không lắp bắp nữa: “ Lão gia, ngài mau đến xem đi, quản gia đang ở trong phòng của bát di thái, quản gia và bát di thái vẫn chưa rời giường. “
Lúc này trong sân của bát di thái đã chật kín người, mặt trời đã lên cao mà quản gia và bát di thái vẫn chưa ngủ dậy. Từ sáng đến giờ, không ai nấu nướng, không ai dọn dẹp, đám người hầu mặt mày nháo nhác, cả Mục phủ vừa ngột ngạt hỗn loạn.
Đã có nha hoàn bẩm báo lại với phu nhân từ sớm, phu nhân nghe xong chuyện bát di thái vụng trộm với quản gia thì vẫn thờ ơ không quan tâm, lão gia có đến tám di thái, chuyện tranh giành tình cảm này phu nhân đã không quản nổi, đã sớm mặc kệ từ lâu.
Phu nhân nghe nói cả hai nhà kho trong phủ đều trống rỗng sau một đêm, hừ bây giờ đối với nàng ta thứ quan trọng nhất chỉ có kho vàng nhỏ của mình thôi.
Còn đôi gian phu dâm phụ kia, tự làm tự chịu, sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, đôi cẩu nam nữ kia không c.h.ế.t tử tế được, đúng là tự đào mồ chôn mình, chẳng ai cản được cả, cứ để cho lão gia tự xem đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-349.html.]
Mục Quang Sùng nghe xong, trên đầu xuất hiện một bãi cỏ xanh biếc, m.á.u tươi lập tức xông thẳng lên đầu, suýt chút nữa đã đột tử tại chỗ, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cầm thú! Tiện nhân!” Gã quay đầu lại gào lên với đám người hầu: “ Lấy roi, thi hành gia pháp!” Cả hai nhà kho đều trống rỗng, tâm trạng Mục Quang Sùng tâm tình đã không tốt, lại gặp phải chuyện quản gia Bát di nương yêu đương vụng trộm, gã bắt đầu phát điên lên.
“ Vâng lão gia, để nô tài đi lấy roi. “ Một người hầu nhanh chân chạy đi lấy roi. Khuôn mặt già nua của Mục Quang Sùng âm trầm, đùng đùng nổi giận dẫn người hầu đến viện của bát di thái. Trong viện đầy người hầu và nha hoàn đến xem trò vui. Mục Quang Sùng lập tức giận đến bùng nổ, bộ mặt già nua này của gã đúng là bị đôi cẩu nam nữ này đánh bay. Hai người người hầu đã mang roi đến.
Mục Quang Sùng sầm mặt bước vào phòng của bát di thái, nhìn đôi nam nữ kia vẫn còn đang ngủ say trên giường, gã tức giận đến mức đập vào không khí, gầm rú: “ Người đâu, thi hành gia pháp!” Nghe thấy tiếng gầm của gã, quản gia và bát di thái lập tức tỉnh dậy. Vừa dậy đã thấy trong phòng đầy người, sắc mặt bát di thái tái nhợt, hét lên một tiếng rồi chui vào trong chăn. Tiếng hét của bát di thái khiến quản gia giật mình, nhìn thấy Mục Quang Sùng đứng ở trước giường, gã ta lại càng thêm sợ hãi, run lẩy bẩy: “ Lão gia, tiểu nhân… đêm qua tiểu nhân…”
“ Đôi cẩu nam nữ không biết sống c.h.ế.t này. “ Mục Quang Sùng hung ác nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, gầm lên: “ Thi hành gia pháp, đánh thật mạnh cho ta. “ Hai người hầu lập tức bước tới trước kéo quản gia quần áo xốc xếch xuống đất, dùng roi quất mạnh vào người gã ta, cứ một roi vừa rơi xuống, quản gia lập tức thét lên, sau đó là tiếng thét chói tai khác của bát di thái. Một lúc sau, trong phòng không còn phát ra tiếng động nào nữa, sắc mặt những người đứng vây xem trong viện lập tức thay đổi.
“ Không còn tiếng nữa, không phải là bị đánh c.h.ế.t rồi chứ? ”
‘‘Đáng đời, đúng là đôi cẩu nam nữ. “
‘‘Đồ thối tha không biết xấu hổ, gian phu dâm phụ. “
“ Đúng là tự tìm, bị đánh c.h.ế.t cũng đáng. “ . . . Hai người hầu thi hành gia pháp bước tới nói với Mục Quang Sùng: “ Lão gia, quản gia và bát di thái đều ngất xỉu rồi. “
Mục Quang Sùng liếc nhìn hai người trên mặt đất, nghiến răng nói: “ Lục soát căn phòng này cẩn thận cho ta. “ Hai người hầu bắt đầu lục tung phòng của Bát di nương, lục lọi một lát đã tìm được hai chiếc rương. Sau khi mở ra, hai người hầu liếc nhìn nhau lắc đầu, than ôi, đúng là tự làm bậy, không thể sống.