Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:43:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Vương phi kinh ngạc rồi cười nói với Ninh Vương: “ Chàng xem, cuối cùng tứ đệ cũng thông suốt rồi. “ Ninh Vương cũng cười nói: “ Ưm, tốt quá, tứ đệ cũng mang đến niềm vui bất ngờ cho người khác nữa. “ Liễu Tiêu Vân kéo tay Lạc Mặc Hàn, thoải mái khẽ hành lễ rồi cười nói: “ Tham kiến Vương phi. “

Dung mạo Ninh Vương phi rất xinh đẹp, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nàng ấy khoác một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng, mặc một chiếc váy sam thêu gấm màu hồng lộng lẫy quý phái, trên đầu đội trang sức màu đỏ son, cổ tay đeo vòng ngọc bích, móng tay nhuộm màu đỏ tươi, rất hợp với màu son môi, quả là một mỹ nhân.

Ninh Vương phi nhìn Liễu Tiêu Vân mặc áo một chiếc áo choàng lông chồn, váy gấm màu xanh, trên mái tóc đen buộc một dải ruy băng sáng màu, trên người ngoại trừ một đôi khuyên tai ngọc trai ra thì không còn trang sức nào khác. Chưa thoa son phấn mà dung mạo nàng đã đẹp thanh lệ tự nhiên, dáng người nhỏ nhắn nhưng giữa chân mày lại khí khái hơn người, khí chất thoải mái tự tại không tầm thường.

Nàng ấy rất thích, tiến lên nắm lấy tay Liễu Tiêu Vân, cười nói: “ Đi theo ta. “

Lạc Mặc Hàn nhìn và lệnh bài trên bàn, Ninh Vương hiểu ý, nói với Vương phi: “ Còn có một số việc cần bàn bạc nữa, nàng đưa Viêm Nhi và Kỳ Nhi đến hoa viên chơi đi. “

“ Vâng. “ Ninh Vương phi nhanh chóng hiểu ý hắn ta ngay, vỗ vỗ tay Liễu Tiêu Vân hai cái, sau đó buông ra, cười gọi hai đứa nhỏ: “ Viêm Nhi, Kỳ Nhi, đến hoa viên chơi đi. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-341.html.]

Liễu Tiêu Vân mỉm cười xin lỗi rồi lại ngồi xuống trước bàn làm việc.

Đợi Ninh Vương phi dẫn hai đứa trẻ rời khỏi thư phòng, Lạc Mặc Hàn hỏi: “ Tam ca, trông toàn bộ Huy Ninh phủ hơi tiêu điều, Tạ tri phủ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ trước tình hình nghiêm trọng của ba huyện kia sao? ” Ánh mắt Ninh Vương trầm xuống: “ Tạ Khải Uyên và Mục Quang Sùng cấu kết quan thương với nhau để tích lũy số tài sản khổng lồ đó, bọn họ đâu thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của nạn dân. “

Trong hai năm liên tiếp, Ninh Vương phủ đã bố trí lều phát cháo ở ba huyện chịu ảnh hưởng của thiên tai nặng nề nhất, nhưng quan phủ làm ngơ không quan tâm, cứu nạn không hiệu quả khiến rất nhiều lưu dân phải trôi dạt khắp nơi, những đợt phát chảo Ninh Vương phủ cũng như muối bỏ biển. “ Có chứng cứ không? Nếu như có chứng cứ thì chúng ta có thể cùng đưa đến kinh thành. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói, ánh mắt sáng như đuốc.

“ Có chứng cứ thì có thể làm gì chứ? ” Ánh mắt Ninh Vương lạnh như băng, lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi: “ Mục Quang Sùng là thương nhân giàu có nhất Huy Ninh phủ, hơn nữa còn có quan hệ thông gia với Cận tướng đương triều, có Thái hậu nắm giữ triều chính, những chứng cứ đó có đến được kinh thành cũng không có ích gì. “ Dừng một chút, hắn ta tiếp tục nói: “ Không dối gì tứ đệ, hai năm qua vì Huy Ninh phủ gặp hạn hán nên bổn vương cũng phải tính toán cẩn thận lương thực tiếp tế cho một vạn phủ binh trong phủ. “

Mục Quang Sùng của Huy Ninh phủ là thương nhân giàu có lớn nhất trong vùng, thứ nữ của gã kết hôn với thứ tử của Cận tướng, hai nhà có quan hệ thông gia, mà Cận tướng lại là đại ca ruột thịt của Thái hậu. Nói một câu thôi, đứng sau lưng Mục Quang Sùng chính là Thái hậu, có Thái hậu làm chỗ dựa, nhà họ Mục muốn làm gì ở Huy Ninh phủ thì làm. Hạn hán mấy năm liên tục, Mục gia cấu kết với quan phủ mua lương thực cứu tế thiên tai với giá thấp, sau đó nâng lên bán với giá cao khiến quốc gia kiệt quệ tài chính, khiến hàng vạn người c.h.ế.t đói nằm đầy đất, thậm chí còn đổi con mà ăn.

Mặc dù Huy Ninh phủ là đất phong của Ninh Vương, nhưng chỉ là chuyện mới ba năm gần đây, mà Mục Quang Sùng đã chiếm giữ Huy Ninh phủ hơn mười năm rồi. Ngoài mặt thì Tạ tri phủ rất cung kính Ninh Vương, nhưng thật ra lại có mối quan hệ qua lại rất mật thiết với Mục Quang Sùng. Ninh Vương là một phiên vương, không được can thiệp vào sự vụ của quan phủ địa phương trong đất phong của mình, đây là ý chỉ của tiên hoàng.

Liễu Tiểu Vân uống trà xong, nhẹ nhàng đặt chén trà lên khay trà, chân mày thanh tú của nàng hơi cau lại, trong lòng thầm nghĩ, hoàng gia đúng là có nhiều chuyện thị phi. Mục gia, thương nhân giàu có bậc nhất Huy Ninh phủ? Còn cả Tạ tri phủ không làm được tích sự gì à? Nói như vậy, tất cả bọn họ đều là người của Thái hậu.

Loading...