Ninh Vương Lạc Mặc Dịch bị ám sát vào tháng bảy, kể từ đó đôi chân của hắn ta đã bị tàn tật, chỉ có thể sử dụng xe lăn để di chuyển. Khi Ninh Vương và An Vương cùng nhau trấn giữ biên giới phía bắc, người ta thường nói Ninh Vương thiện mưu, An Vương thiện chiến, hai huynh đệ cầm quân đánh trận phối hợp rất ăn ý, cả hai đóng quân ở biên giới phía bắc mấy năm, đánh thắng không ít trận. Liễu Tiêu Vân chú ý đến trông Ninh Vương còn gầy hơn Lạc Mặc Hàn, hắn ta mặc áo gấm lộng tẫy, phong thái anh tuấn và phong nhã, khí chất tại rất thanh bạch. Nàng thầm nghĩ, nếu người này câm thêm một chiếc quạt tông ngỗng thì rất đễ khiến người ta tiên tưởng đến quân sư Gia Cát thần cơ điệu toán kia.
Lận Anh, Quý Toản và Chương Nhược Cẩn đi theo Đinh quản gia, Lạc Mặc Hàn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Tiêu Vân không buông.
Ninh Vương nhìn thấy cảnh lượng này, không khỏi lắc đầu cười, trong lòng thầm nghĩ, tứ đệ à, đã bao nhiêu lắm rồi, huynh còn còn tưởng đệ không gần nữ sắc, hóa ra đệ cũng có ngày hôm nay. Hắn ta nói: “ Chúng ta đi thôi. “
Hai người hầu đẩy xe lăn của Ninh Vương về phía thư phòng, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân theo sau. Đến thư phòng, Đinh quản gia dâng trà và mấy món ăn nhẹ lên rồi lui xuống. Ninh Vương ra hiệu cho hai người hầu bên cạnh cũng lui ra ngoài.
Lạc Mặc Hàn giúp Ninh Vương ngồi xuống trước bàn làm việc, sau đó hắn và Liễu Tiêu Vân cũng ngồi đối diện Ninh Vương.
Ninh Vương cười nói: “ Tứ đệ, chủ tùy theo khách, đệ châm trà đi. “
Lạc Mặc Hàn cũng không khách sáo, châm cho Ninh Vương một chén trà trước: “ Tam ca, chúc mừng năm mới. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-340.html.]
Sau đó, hắn lại châm chén trà khác cho Liễu Tiêu Vân và mình, đồng thời đặt đĩa bánh ngọt trước mặt Liễu Tiêu Vân.
Ninh Vương bưng chén trà lên, cười nói: “ Có chuyện gì, nói đi. “ Lạc Mặc Hàn lấy chỉ dụ mật và lệnh bài của Hoàng thượng ra, đặt chúng trước mặt Ninh Vương: “ Long thể của Hoàng thượng không được tốt, muốn đệ tìm một danh y đến kinh thành. “ Ánh mắt Ninh Vương tối sầm lại, đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm chỉ dụ mật và lệnh bài trên bàn: “ Vị đại phu kia là đệ tử của Dược Vương cốc à? ” Lạc Mặc Hàn gật đầu: “ Chương Nhược Cẩn là đệ tử của Dược Vương cốc. Hai năm trước, tiểu công tử của Thân tri phủ mắc chứng bệnh đau đầu, Chương đại phu chỉ cần dùng mấy phương thuốc đã chữa khỏi. “
Ninh Vương trầm giọng hỏi: “ Chứng đau đầu của Hoàng thượng có nghiêm trọng không? ” Ngón tay mảnh khảnh của Lạc Mặc Hàn gõ gõ mặt bàn: “ Lần này Hoàng thượng phát bệnh nặng nhất, còn đột nhiên nôn ra máu, dựa theo thái y chẩn đoán thì có lẽ chỉ còn ba tháng. . . “ Sắc mặt Ninh Vương trầm xuống, hắn ta ngồi thẳng người lên: “ Nhất định phải mau chóng chữa trị cho Hoàng thượng, vị Chương đại phu kia có thể nắm chắc không? ” Lạc Mặc Hàn không phải là đại phu, hắn không biết Chương Nhược Cẩn có nắm chắc hay không, vì vậy hắn chỉ có thể nói: “ Chương Nhược Cẩn đã đồng ý chữa bệnh cho Hoàng thượng, nhưng hắn ta đưa ra một điều kiện. . . “
Ninh Vương nhướng mày, ánh mắt lóe lên, hỏi ngay: “ Điều kiện gì? ” Lạc Mặc Hàn bắt gặp ánh mắt của Ninh Vương, nói: “ Chương Nhược Cẩn ra điều kiện, sau khi được gặp Huệ Thái phi thì hắn ta sẽ đến xem bệnh cho Hoàng thượng. “ Ninh Vương vô cùng kinh ngạc, hắn ta dựa vào ghế thái sư, hỏi: “ Tại sao hắn ta lại muốn bái kiến mẫu phi? ” Lạc Mặc Hàn lắc đầu, hắn cũng muốn biết vì sao: “ Tam ca, huynh yên tâm, có đệ ở đây, không ai có thể thương tổn đến mẫu phi. “
Ninh Vương siết chặt tay, lần này bị ám sát, hắn ta không chỉ bị gãy chân mà còn mất đi toàn bộ nội lực, có đôi khi hắn ta có cảm giác mình như biến thành một kẻ vô dụng. Liễu Tiêu Vân chậm rãi nhấp một ngụm trà, ăn bánh ngọt, than ôi, người trong hoàng gia thật sự mệt mỏi, ngày nào cũng phải đề phòng người này mưu hại, người kia ám sát. Lúc này, Vương phi của Ninh Vương dẫn theo hai đứa trẻ đi vào: “ Viêm Nhi, Kỳ Nhi, mau đến chúc Tết hoàng thúc đi. “ Hai đứa trẻ là một cặp long phượng thai, khoảng ba tuổi, hai đứa chạy đến bên cạnh Lạc Mặc Hàn, ngây thơ nói: “ Chúc mừng năm mới hoàng thúc. “
Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đều đứng dậy. Lạc Mặc Hàn lấy hai phong bì lớn màu đỏ ra, đưa cho hai đứa trẻ, cười nói: “ Viêm Nhi, Kỳ Nhi, có nhớ hoàng thúc không? ” Hai đứa trẻ cầm phong bao đỏ thẫm chạy đi chơi đuổi bắt với nhau trong thư phòng rộng rãi. Ninh Vương phi cười hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Tứ đệ, vị cô nương này là. . . “
Lạc Mặc Hàn cười, bước tới nắm lấy tay của Liễu Tiêu Vân: “ Tẩu tử, nàng chính là Vương phi của đệ. “