Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:43:24
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão quản gia đã nhìn thấy Vương gia đến viện của Liễu tiểu luyện võ từ sáng sớm, bây giò hai người lại cùng nhau chạy bộ quanh bờ hồ, từ tận đáy lòng ông ấy rất tà mừng cho Vương gia. Ai cũng nói Vương gia không gần nữ sắc, nhưng đó chỉ là khi Vương gia chưa gặp được Liễu cô nương. Dung mạo Liễu cô nương rất xinh đẹp, khí chất tao nhã, cử chỉ hào phóng, ánh mắt của Vương gia thật tốt. Nhìn Vương gia và Liễu cô nương chạy bộ quanh bò hồ, ông ấy đứng đợi bên hồ.

Đợi hai người chạy bộ xong, lão quản gia mới bước lên: “ Vương gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời ngài đến phòng ăn dùng bữa sáng. “

“ Được, mời Chương đại phu đến phòng ăn cùng nhau ăn sáng đi. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói.

“ Vâng, Vương gia, lão nô sẽ đi mời Chương đại phu ngay. “ Lão quản gia nói rồi lập tức đi đến viện của Chương Nhược Cẩn.

Trong viện của Chương Nhược Cẩn có hơn mười cây hải đường, tên là Hải Đường hiên, hắn ta đã dậy rửa mặt sạch sẽ, đang thong thả đi lại suy ngẫm trong sân.

Lúc này, lão quản gia đi tới khom người hành lễ với hắn ta: “ Chương đại phu, buổi sáng tốt lành. “

“ Đã phiền ông rồi. “ Chương Nhược Cẩn chắp tay đáp lại: “ Vương gia đã dậy chưa? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-337.html.]

Trên mặt lão quản gia nở nụ cười: “ Chương đại phu, Vương gia và Liễu tiểu thư đã đến phòng ăn dùng bữa sáng rồi, mời ngài cùng đến phòng ăn. “

“ Cảm ơn, làm phiền quản gia rồi. “ Chương Nhược Cẩn đi lão quản gia đến phòng ăn. Đến trước cửa phòng ăn, đúng lúc Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân cũng đến, ba người chào nhau rồi cùng nhau dùng bữa sáng trong phòng ăn. Sau khi ăn sáng xong, Lạc Mặc Hàn sắp xếp căn dặn thân vệ và các ám vệ xong, rồi đưa Liễu Tiêu Vân và Chương Nhược Cẩn đến sân huấn luyện, tuần tra một vạn phủ binh trong Vương phủ. Một vạn phủ binh xếp hàng ngay ngắn, đặc biệt là một ngàn binh trong chiến đội Liệp Lang trước đó, toàn thân mặc chiến bào, chân mang ủng da sói, tất cả đều hăng hái tinh thần, oai phong lẫm liệt. Sau khi Lạc Mặc Hàn căn dặn vài lời xong, hắn sắp xếp cho một số tướng lĩnh tiến hành huấn luyện phủ binh, bàn giao lại một số chuyện liên quan rồi rời khỏi sân huấn luyện.

Lạc Mặc Hàn đã sắp xếp mọi chuyện trong Vương phủ ổn thỏa, đoàn người chuẩn bị xuất phát đến Huy Ninh phủ. Lão quản gia tiễn bọn họ ra khỏi An Vương phủ: “ Vương gia, lão nô đợi ngài nhanh chóng trở về. “ Lạc Mặc Hàn gật đầu. Rời khỏi An Vương phủ, đoàn người Lạc Mặc Hàn rời khỏi Lâm An phủ thành, mỗi người một ngựa chạy nhanh đến Huy Ninh phủ, hai mươi ám vệ âm thầm đi theo.

…Đoàn người Lạc Mặc Hàn cưỡi ngựa không ngừng vó, bôn ba suốt một ngày một đêm, giờ tỵ sáng hôm sau bọn họ đã đến Huy Ninh phủ thành. Lận Anh và Quý Toản đã đi trước mở đường, bọn họ cưỡi ngựa vào thẳng Huy Ninh phủ thành. Đầu năm mới, hai năm liên tiếp gặp hạn hán, dù Huy Ninh phủ thành là một phủ thành lớn nhưng cũng bị một ít ảnh hưởng, nhìn xung quanh, hai bên đường thành chính có rất nhiều cửa hàng và người đi đường qua lại, nhưng trông không phồn hoa như Lâm An phủ thành mà có vẻ tiêu điều hơn một chút. Trên đường chính của Huy Ninh phủ thành, Lận Anh và Quý Toản cưỡi ngựa đi trước, Chương Nhược Cẩn cưỡi ngựa theo sau, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đi song song với nhau cùng đi đến Ninh Vương phủ của Ninh Vương.

Liễu Tiêu Vân nhìn quanh con phố của phủ thành, hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Tình hình thiên tai mấy tháng nay ở Huy Ninh phủ thành thế nào? ” Sắc mặt Lạc Mặc Hàn nghiêm lúc, trầm giọng nói: “ Tạ tri phủ của Huy Ninh phủ không làm được việc, cứu trợ thiên tai không hiệu quả, cứu tế trễ khiến hàng vạn người dân phải đi chạy nạn trôi dạt khắp nơi. Có ba huyện hạn hán nghiêm trọng nhất, có rất nhiều lưu dân xông vào huyện nha cướp bóc, gần như tất cả các thôn đều bị bỏ hoang đến chín phần, người c.h.ế.t đói khắp nơi, trong đó có cả Lộ Tập huyện. “

‘‘Hả? ” Liễu Tiêu Vân kinh ngạc, ghìm dây cương lại: “ Ý chàng nói là huyện nha của Lộ Tập huyện bị lưu dân cướp à? ” Trong lòng Lạc Mặc Hàn nặng trĩu, thở dài: “ Ba huyện tiếp giáp với Lộ Tập huyện đều như vậy, những nơi đó bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. “

Liễu Tiêu Vân vẫn trầm mặc, xem ra quyết định dẫn dân làng chạy nạn về phía nam của lý chính là đúng. Trong lòng Chương Nhược Cẩn thầm thở dài, lúc trước có rất nhiều lưu dân đứng chặn bên ngoài cổng thành Mạc Tập huyện thành, cũng không biết kết cục của bọn họ thế nào.

Loading...