Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đi vào Hinh Lan uyển, trong viện có mấy chiếc đèn lồng được thắp sáng, tuyết rơi trên mặt đất đã bị quét sạch. Đây là một nhị tiền viện tinh xảo, tiền viện có rất nhiều phòng, Lạc Mặc Hàn dẫn Liễu Tiêu Vân đi thắng đến hậu viện. Trong gian phòng ở hậu viện được thắp đèn lưu ly, Lạc Mặc Hàn dùng một tay vén rèm che tên. “ Vào đi. “
Liễu Tiêu Vân vào phòng, trong phòng có lò sưởi ấm áp như mùa xuân, còn có hương thơm thoang thoảng, mùi hương rất dễ chịu, có lẽ là mùi hương hoa liễu.
Nàng nhìn lướt qua căn phòng rồi đánh giá, bài trí trong phòng chỗ nào cũng tinh xảo, giống như khuê phòng của các quý nữ khuê các trong phim điện ảnh và truyền hình.
Ánh mắt Lạc Mặc Hàn dịu dàng, hỏi: “ Nàng có hài lòng không? ”
“ Hài lòng. “ Liễu Tiêu Vân lấy hộp gấm lớn và mấy chiếc hộp khác từ tay Lạc Mặc Hàn, cười nói: “ Được rồi, chàng trở về nghỉ ngơi đi. “
‘‘Ở gian nhà nhỏ bằng gỗ phía tây có phòng tắm, nàng có thể đến đó tắm rửa. “
‘‘Được, ta biết rồi. “
“ Trong đĩa trên bàn có sẵn mấy món bánh ngọt, nếu nàng đói bụng có thể ăn mấy miếng. “
“ Ừm, ta biết rồi. “
‘‘Viện của ta ở phía đông thư phòng, nếu cần gì có thể đến đó tìm ta. “
‘‘Không có gì đâu, ta buồn ngủ quá, chuẩn bị đi ngủ đây. “
Cuối cùng, Lạc Mặc Hàn giơ tay vén tóc nàng, trong mắt đầy sự cưng chiều, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “ Ngủ ngon. “
‘‘Ngủ ngon. “ Liễu Tiêu Vân nhướng mắt khẽ cười: “ Sáng mai gặp. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-336.html.]
‘‘Đừng đọc thoại bản dân gian nữa, đi ngủ sớm một chút. “ Lạc Mặc Hàn nói rồi lập tức rời khỏi phòng, còn đóng cửa giúp nàng.
Nhìn thấy Lạc Mặc Hàn đã rời đi, Liễu Tiêu Vân cầm chiếc hộp gấm lớn và những chiếc hộp khác vào không gian. Sau khi cất mọi thứ vào biệt thự, nàng vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ, sấy khô tóc rồi rời khỏi không gian. Nằm trên giường đọc thoại bản dân gian một lát, cuối cùng nàng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, tắt đèn chui vào trong chăn, ngửi mùi hương hoa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lạc Mặc Hàn vẫn đứng trong viện, thấy nàng tắt đèn, hắn biết nàng đã ngủ. Đổi chỗ ở mới, xem ra nàng cũng không có gì không quen, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, sau đó rời đi, sải bước trở lại Cẩm Phong hiên của hắn.
Đến cổng Cẩm Phong hiên, Lận Anh và Quý Toản đã đứng sẵn đợi đón hắn, khom người hành lễ: “ Vương gia. “
‘‘Ừm, Chương đại phu đã đi nghỉ chưa? ” Lạc Mặc Hàn trầm giọng hỏi. Lận Anh cung kính trả lời: “ Hồi bẩm Vương gia, Chương đại phu đã nghỉ ngơi rồi. “
“ Ừ, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. “ Lạc Mặc Hàn nói rồi bước vào Cẩm Phong hiên. “ Vâng, Vương gia. “ Lận Anh và Quý Toản rời đi. Lạc Mặc Hàn trở lại phòng, cởi quần áo tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn tắt đèn, nằm trên giường suy nghĩ về chuyện của Chương Nhược Cẩn rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau. Liễu Tiêu Vân tỉnh dậy trong giấc ngủ mơ, nàng nghe thấy tiếng luyện võ trong viện. Nàng đứng dậy, nhìn qua song cửa sổ rồi bật cười, người kia lại thay đổi cách khác để gọi nàng dậy, vừa mới sáng sớm đã luyện võ trong viện của nàng. Cũng đến giờ chạy bộ rồi, vì vậy nàng đứng dậy, mặc quần áo rồi vào không gian rửa mặt, sau đó, nàng ra khỏi không gian rồi mở cửa phòng ra ngoài. Thấy nàng mở cửa phòng, Lạc Mặc Hàn đi tới cười hỏi: “ Buổi sáng tốt lành, tối qua nàng ngủ có ngon không? ”
“ Buổi sáng tốt lành, ta ngủ ngon lắm, cũng có một giấc mơ đẹp nữa. “ Liễu Tiêu Vân ngáp: “ Sao chàng lại dậy sớm vậy? ” Lạc Mặc Hàn bước đến gần chỉnh lại áo choàng cho nàng, trong mắt hiện lên ý cười sâu xa: “ Ta muốn đi dạo bờ hồ với nàng. “
‘‘Hả? Hồ nào? ” Liễu Tiêu Vân hơi sửng sốt.
“ Trong Vương phủ có một Bích Thủy hồ, chúng ta chạy vài vòng quanh Bích Thủy hồ được không? ” Ánh mắt Lạc Mặc Hàn thâm thúy hỏi nàng.
“ Đương nhiên là được. “ Bắt gặp ánh mắt của hắn, Liễu Tiêu Vân bình tĩnh cười hỏi: “ Bích Thủy hồ ở đâu? ”
“ Đi theo ta. “ Lạc Mặc Hàn cười nói với Liễu Tiêu Vân.
Thế là Lạc Mặc Hàn dẫn Liễu Tiêu Vân đến bờ hồ, dọc đường có người hầu cung kính hành lễ, Lạc Mặc Hàn khẽ gật đầu. Những người hầu trong phủ đều ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, còn có người muốn lén nhìn, nhưng Lạc Mặc Hàn lại lạnh lùng liếc qua một cái, bọn họ vội vàng cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Tuyết đọng trên con đường rải sỏi bên hồ đã được dọn sạch, mặt hồ mờ sương, trong hồ có thể nhìn thấy một số bông sen còn đọng lại không ít tuyết rơi. Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân bắt đầu chạy bộ quanh Bích Thủy hồ.