Lạc Mặc Hàn vẫy tay ra hiệu, Lận Anh và Quý Toản lập tức xuất hiện, cúi người hành lễ: “ Vương gia. “
‘‘Mang một bình trà nóng đến thư phòng. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói. “ Vâng, Vương gia. “ Lận Anh và Quý Toản đáp rồi lui xuống.
Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân bước vào thư phòng, trong thư phòng có mấy ngọn đèn ngọc lưu ly và một lò sưởi đang cháy khiến không gian trở nên rất ấm áp.
“ Thật ấm áp. “ Liễu Tiêu Vân cởi áo khoác đưa cho Lạc Mặc Hàn, nàng nhìn lướt qua thư phòng.
Thư phòng này rộng hơn thư phòng của nàng, ở giữa có một cái bàn lớn, trước bàn đặt hai chiếc ghế thái sư.
Trên giá dựa vào mặt tường có không ít đồ cổ, Liễu Tiêu Vân không hiểu về đồ cổ, nhưng nàng nghĩ ắt hẳn chúng là vô giá.
Trong thư phòng có rất nhiều giá sách, toàn bộ sách trên đó đều được sắp xếp ngay ngắn. Trên tường treo một tấm địa đồ vô cùng lớn, trên đó còn có mấy vết mực đỏ. Bàn, ghế thái sư, giá sách và những đồ nội thất khác đều được làm tinh xảo bằng gỗ đàn hương màu vàng tím, thể hiện sự xa hoa và tôn quý của chủ nhân.
Liễu Tiêu Vân bước đến giá sách lật xem một số quyển sách trên đó. Chậc, sách binh pháp chiếm một giá riêng, sách thi họa chiếm một giá riêng, còn lại là những loại sách trị quốc, thiên văn địa lý, hàng hải, phương pháp chế tạo muối, nông nghiệp thủy lợi, sách y học, còn có một số thoại bản dân gian. . .
Lạc Mặc Hàn treo áo choàng của hai người lên rồi ngồi xuống trước bàn làm việc.
Lận Anh nhanh chóng dâng trà. Quý Toản đem một cái hộp gấm lớn và mấy chiếc hộp khác đến, đặt tất cả lên bàn: “ Vương gia. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-334.html.]
‘‘Ừm, lui ra đi. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói. “ Vâng, Vương gia. “ Lận Anh và Quý Toản lui xuống.
Lạc Mặc Hàn nhìn một chút, thấy Liễu Tiêu Vân đang lật xem mấy cuốn sách trên giá sách, cười hỏi: “ Nàng đang đọc gì vậy? ”
‘‘Thoại bản dân gian, khá thú vị. “ Liễu Tiêu Vân nói, cầm lấy một quyển thoại bản dân gian đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống đối diện hắn. Lạc Mặc Hàn liếc nhìn nó, cười nói: “ Lại là thoại bản dân gian à, nàng thích đọc nó vậy sao. “ Lần trước Lạc Mặc Hàn đã thấy nàng thích thú đọc một quyển thoại bản dân gian, hình như là một câu chuyện tình cảm dân gian nào đó, hắn thầm nghĩ, nàng quả là vẫn còn tâm tính của một cô gái nhỏ.
Lạc Mặc Hàn rót cho nàng một chén trà nóng: “ Bên ngoài lạnh quá, uống chén trà nóng đi. “ Liễu Tiêu Vân cầm chén bạch ngọc uống một ngụm, trà này không tệ, hương thơm ngào ngạt, hậu vị ngọt ngào. Nàng dựa vào ghế thái sư uống trà, đột nhiên cụp mắt hỏi: “ Sao trong vương phủ của chàng lại không có mấy nha hoàn hầu hạ bưng trà rót nước? ” Trong phim truyền hình hay mấy tiểu thuyết, xung quanh các quý công tử đều có mỹ nhân hầu trà hoặc hồng nhân châm hương, huống chi hắn còn là Vương gia đương triều. “ Nàng nghĩ gì vậy? ” Lạc Mặc Hàn rót cho mình một chén trà: “ Ta đã nói với nàng rồi, trong vương phủ không có nữ quyến. “
“ À, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. “ Liễu Tiêu Vân uống xong một chén trà, cười nói: “ Trà này không tệ. “
‘‘Vậy sao, nàng uống nữa chứ? ” Lạc Mặc Hàn vừa uống trà vừa hỏi. “ Ừ. “ Liễu Tiêu Vân khẽ cười gật đầu. Lạc Mặc Hàn cầm lấy tách trà của nàng, châm một chén trà khác cho nàng. Liễu Tiêu Vân nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, động tác châm trà vữa tao nhã vừa thanh nhàn, ngẩng đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp như tranh của hắn, nàng không khỏi hơi thất thần.
“ Có đẹp không, nàng nhìn chăm chú như vậy. “ Lạc Mặc Hàn cười, đưa chén trà đã châm cho nàng: “ Nha đầu ngốc, trà của nàng. “
‘‘Ừm, nhìn cũng được. “ Liễu Tiêu Vân nhận lấy chén trà, hương trà thoang thoảng, người đối diện ôn nhu như ngọc, tâm trạng nàng không hiểu sao lại tốt hơn, ngồi ở chỗ đó từ từ thưởng thức trà. Nghe nàng khen mình đẹp, Lạc Mặc Hàn chỉ khẽ cười uống trà, không nói lời nào. Liễu Tiêu Vân đột nhiên nhớ đến hai con chim ưng kia, hỏi: “ Hai con chim ưng đâu? ”
“ Ta cứ tưởng nàng đã quên mất rồi, hai con chim ưng kia vẫn đang được Lận Anh và Quý Toản chăm sóc. “ Lạc Mặc Hàn nói, ánh mắt dịu dàng: “ Thư gửi qua lại mấy ngày nay đều là nhờ công của hai con chim ưng cả. “ Liễu Tiêu Vân nhấp một ngụm trà, nói: “ Ừm, chăm sóc chúng thật tốt, hai bọn chúng rất thông minh. “ Lạc Mặc Hàn đẩy chiếc hộp gấm lớn trên bàn cho nàng, cười nói: “ Mở ra xem đi. “
‘‘Chàng nói thử đi, trong hộp gấm này là cái gì? ” Liễu Tiêu Vân tiếp tục uống trà, trong lòng thầm nghĩ, tên này lại muốn làm gì đây.