Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một lát rồi nói: “ Khi chúng ta đến kinh thành, bất kể kết quả như thế nào cũng không được làm tổn thương đến Chương Nhược Cẩn, ta đã hứa với tấu tử sẽ bảo vệ Chương Nhược Cần bình an trở về rồi. “ Lạc Mặc Hàn gật đầu: “ Yên tâm đi, ta chỉ mời hắn ta đến xem bệnh cho Hoàng thượng thôi, sao có thể làm tổn thương đến hắn ta. “ Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Vừa rồi chàng muốn nói cái gì? ”
Lạc Mặc Hàn ôm chặt lấy nàng: “ Đợi đến kinh thành, ta sẽ dẫn nàng đến gặp người nhà ngoại tổ mẫu của ta. “
“ Hả? ” Liễu Tiêu Vân kinh ngạc.
Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Thế nào, lại muốn trốn à? ”
Á 77 “ Không có. “ Liễu Tiêu Vân ngước mắt nhìn mặt nước xa xa, tàn sương mù trên mặt nước mang đến một cảm giác thần bí. Nàng tại hỏi: “ Huệ Thái phi tà mẫu phi của Ninh Vương, lần này chàng đến Phổ Cam tự có đưa Ninh Vương theo không? ” Ánh mắt Lạc Mặc Hàn thâm thúy: “ Ừm, chúng ta đến Huy Ninh phủ của Ninh Vương trước rồi cùng Ninh Vương đến Phổ Cam tự gặp Huệ Thái phi. “
“ Huệ Thái phi là người như thế nào? ” Trong lòng Liễu Tiêu Vân vẫn còn thắc mắc, hỏi.
Lạc Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn về phía những ánh đèn mờ mờ phía xa: “ Đó là một người rất lương thiện, một người luôn suy nghĩ cho người khác. “
‘‘Mẫu phi của chàng thì sao? ” Liễu Tiêu Vân nhẹ giọng dò hỏi.
Lạc Mặc Hàn im lặng một lúc, rồi thở dài: “ Đó là một người bất hạnh. “ Liễu Tiêu Vân không hỏi thêm nữa, mẫu phi của An Vương đã qua đời từ khi An Vương mới hai tuổi, từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng Ninh Vương ở chỗ Huệ Thái phi, được nàng ấy che chở bảo vệ rất nhiều.
Đêm đã khuya, nhưng bông tuyết vẫn rơi đều, trời càng lúc càng lạnh, Liễu Tiêu Vân ngước mắt lên nói: “ Đến lúc về rồi. “
‘‘Được. “ Lạc Mặc Hàn đáp lời, đưa Liễu Tiêu Vân quay về.
Đang đi, Liễu Tiêu Vân đột nhiên cúi xuống, nắn một nắm tuyết rồi nhét nó vào cổ Lạc Mặc Hàn, sau đó bật cười chạy về phía trước. Lạc Mặc Hàn sửng sốt một lúc rồi ngơ ngác cười, hắn không thèm gạt sạch tuyết trên cổ, nhún nhẹ mũi chân đuổi theo nàng rồi bắt lấy nàng như một chú chim lớn vồ mồi, khẽ cười một tiếng: “ Còn chạy nữa không? ” Liễu Tiêu Vân cũng muốn vận khinh công bay lên, nhưng nàng lại không biết đường về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-333.html.]
Sau khi bị Lạc Mặc Hàn tóm được, nàng nghĩ đến chuyện con thỏ đá chim ưng, nàng đột nhiên quay người lại, dễ dàng ném tuyết trong tay lên đầu hắn rồi khẽ cười chạy đi: “ Bắt không được chứ gì. “ Đầu và mặt của Lạc Mặc Hàn ướt sũng, nhưng hắn chỉ túm được vạt áo choàng lông chồn màu trắng của Liễu Tiêu Vân, hắn tức đến bật cười, nói một câu: “ Nàng đợi đó. “
Lạc Mặc Hàn gom một nắm tuyết rồi đuổi theo nàng, hai người bắt đầu chơi ném tuyết trên vùng đất phủ đầy tuyết trống trải, tiếng cười giòn liên tục vang lên, vô cùng vui vẻ. Thân vệ và ám vệ ẩn nấp trong bóng tối không nói nên lời, tất cả đều ngẩng đầu nhìn trời, đây còn là Vương gia ổn trọng không tùy tiện cười của bọn họ sao.
Cuối cùng, Lạc Mặc Hàn vẫn bắt được Liễu Tiêu Vân, dịu dàng nói: “ Đừng nghịch nữa, nghe lời, mặc áo choàng vào đi, đừng để bị cảm lạnh. “ Lạc Mặc Hàn buộc áo choàng cho Liễu Tiêu Vân, nàng lại bất ngờ đưa bàn tay lạnh cóng của mình vào trong tay áo hắn, nghịch ngợm hỏi: “ Có lạnh không? ”
Làn da hai người chạm vào nhau, nhìn khuôn mặt nũng nịu xinh đẹp của nàng, hắn khẽ hé môi mỏng, ánh mắt hơi mơ màng. Lạc Mặc Hàn đột nhiên cứng đờ người, lỗ tai lập tức đỏ lên, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt hắn trầm xuống nhỏ giọng nói: “ Không lạnh. “
Nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của hắn, Liễu Tiêu Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, rút tay ra vung lên không trung vài cái, gượng cười: “ Tuyết đã ngừng rơi rồi, không chơi nữa. “
‘‘Về thôi. “ Lạc Mặc Hàn nắm lấy cả hai tay nàng vào lòng bàn tay mình, vẫn giữ tấm lòng trong sáng kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, rồi từ từ cúi đầu hôn xuống. Một lúc sau, hắn buông nàng ra, hai người nhìn nhau hiểu ý cười.
“ Không chơi nữa, về đi. “
“ Được. “
Lạc Mặc Hàn nhanh chóng đưa Liễu Tiêu Vân trở về An Vương phủ. Hai người đi tới một viện, Lạc Mặc Hàn giới thiệu với nàng: “ Đây là thư phòng của ta, phía đông thư phòng là viện của ta, phía tây là viện của nàng. “
“ Ừm, ta biết rồi, về nghỉ ngơi sớm thôi. “ Liễu Tiêu Vân nói rồi lập tức chuẩn bị đi đến viện phía tây.
Lạc Mặc Hàn nắm tay nàng đi vào thư phòng: “ Ở ngoài lạnh lẽo lâu quá rồi, đến thư phòng uống chút trà nóng rồi về nghỉ ngơi. “
“ Được. “ Liễu Tiêu Vân đi theo Lạc Mặc Hàn vào thư phòng.