Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:43:12
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngọn đèn lồng trong thiện phòng đều đã được thắp sáng, những món ăn hết sức thịnh soạn đã được bày biện trên bàn ăn. “ Vương gia. “ Vài ba người hầu đứng xếp hàng ở đó, chờ mệnh lệnh từ Lạc Mặc Hàn. Liễu Tiêu Vân thoáng nhìn Lạc Mặc Hàn.

Liễu Tiêu Vân không thích có người đứng cạnh hầu hạ trong lúc dùng bữa, bởi vì nếu làm vậy thì nàng sẽ không ăn cơm không được thoải mái.

Lạc Mặc Hàn hiểu ý nàng, phất tay: “ Lui xuống đi. “

“ Rõ, thưa Vương gia. “ Mấy tên người hầu lui xuống ngay.

Ba người ngồi trước bàn ăn, cùng nhau ăn cơm. Lạc Mặc Hàn đang định gắp thức ăn cho Liễu Tiêu Vân thì nàng từ chối ngay: “ Ta tự lấy là được rồi, không nhọc Vương gia cất công đâu. “ Lạc Mặc Hàn cười khẽ: “ Rồi rồi rồi, nghe nàng hết, đói bụng thì ăn nhiều vào. “

Chẳng hiểu sao Chương Nhược Cẩn cứ ngờ ngợ rằng dường như hai người này đã biết nhau từ rất lâu rồi vậy.

Liễu Tiêu Vân ăn canh xong thì khen: “ Chậc, canh tôm rau rút này ngon thật đấy!” Lạc Mặc Hàn lấy thêm một bát canh nhỏ cho nàng, dịu dàng nói: “ Ngon thì ăn nhiều nữa đi. “

“ Nàng có thích cái bánh ngọt này không? ”

‘‘Cũng được. “

“ Chút nữa ta sẽ đem qua cho nàng ăn đêm. “

‘‘Thôi đừng, tối ăn nhiều quá sẽ không tiêu hóa được. “

Ăn tối xong, ba người đứng dậy rời diLão quản gia có mặt tại cửa thiện phòng từ lúc nào không hay, ông ấy cúi người hành lễ: “ Bẩm Vương gia, các tiểu viện đã sẵn sàng để sử dụng rồi. “

Lạc Mặc Hàn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói với lão quản gia: “ Viện đã được dọn dẹp ổn thỏa rồi, phái hai người hầu đến viện của Chương đại phu, có chuyện gì thì nghe theo những gì Chương đại phu sai bảo. “ Lão quản gia khom người với Chương Nhược Cẩn, nói: “ Chương đại phu, mời ngài. “

“ Cảm ơn. “ Chương Nhược Cẩn nói rồi theo lão quản gia rời đi. Đợi Chương Nhược Cẩn và những người khác rời đi, Liễu Tiêu Vân ngáp một cái rồi nói: “ Sáng mai phải lên đường sớm, ta cũng muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút. “

Lạc Mặc Hàn cười cười ghé vào tai nàng nói: “ Có muốn đến bờ hồ xem không? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-332.html.]

Liễu Tiêu Vân hơi động lòng: “ Bây giờ tuôn sao? Có xa hay không? ” Thành phố xa hoa nhộn nhịp ở kiếp trước nàng còn có thể biết được một phần, nhưng giờ ở Lâm An phủ thành này, nàng hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả vị trí cái hồ kia ở đâu cũng không biết. Hôm nay tà ngày tuyết đầu mùa của năm mới, nàng thật sự muốn đến bờ hồ ngắm cảnh. Lạc Mặc Hàn sửa tại áo choàng cho nàng, đội mũ trùm đầu lên, cười nói: “ Không sao đâu, cũng không xa tắm. “

“ Được. “ Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Chàng dẫn ta đi xem một chút đi. “

Lạc Mặc Hàn mỉm cười, ôm nàng vào lòng, hắn nhún nhẹ mũi chân bay lên, chỉ trong vài nhịp đã vượt khỏi tường vương phủ.

Ám vệ trốn trong bóng tối ở vương phủ không khỏi thở dài, sao lúc Vương gia ở cạnh Liễu cô nương lại cứ thích trèo tường như vậy.

Liễu Tiêu Vân khẽ cười: “ Lúc về thì sao? Lại trèo tường à? ”

‘‘Có gì không thể chứ. “ Lạc Mặc Hàn cười sang sảng rồi dịu dàng hỏi: “ Có tạnh không? ”

‘‘Không lạnh. “ Liễu Tiêu Vân nói rồi lập tức rúc vào trong lòng hẳn.

Trong bóng đêm, sau khi nhảy xa vài cái, Lạc Mặc Hàn ôm nàng từ từ tiếp đất, cười nói: “ Ở ngay phía trước. “

Liễu Tiêu Vân đứng vững vàng, sương mờ trong đêm, tuyết trắng mờ mịt, xung quanh lại có rất ít người, đằng xa có ánh đèn nhà dân mờ ảo, trước mặt nàng là một mặt nước vô cùng lớn. Lạc Mặc Hàn nắm lấy tay nàng giẫm lên nền tuyết, mỗi bước chân lại phát ra tiếng sột soạt.

Hai người đi về phía trước, Liễu Tiêu Vân nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ mặt nước kia, xung quanh hoàn toàn là một màu trắng, nàng không khỏi thở dài: “ Hoàn toàn khác. “

Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Đây là một triều đại không tồn tại trong lịch sử, sao có thể giống được? ”

Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, trên mặt nước không có bóng thuyền nào, có lẽ người lái đò đã về nhà ăn Tết rồi. Liễu Tiêu Vân vẫn muốn đi về phía trước để nhìn thấy mặt nước đó gần hơn.

Lạc Mặc Hàn ôm nàng vào lòng: “ Không thể đi được nữa đâu nha đầu ngốc, phía trước đều là thực vật thủy sinh thôi. “

Những cây thủy sinh đó bị tuyết trắng bao phủ nên ban đêm không nhìn rõ, nếu đi xa hơn rất có thể sẽ bị chìm xuống. Liễu Tiêu Vân dừng lại, lặng lẽ rúc vào trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đang đập điên cuồng trong vòng tay hắn.

Trầm mặc một lát, hai người đồng thời nói: “ Khi chúng ta tới kinh thành. . . “

Lạc Mặc Hàn cười khẽ, dịu dàng nói: “ Nàng nói trước đi. “

Loading...