Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:43:09
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Mặc Hàn tiến lên nắm tay Liễu Tiêu Vân, bảo với Chương Nhược Cẩn: “ Mời Chương đại phu. “ Sau đó hai người cất bước vào phủ. “ Được. “ Vẻ mặt của Chương Nhược Cẩn vẫn điềm tĩnh trướmec sau như một. Liễu Tiêu Vân muốn giấy khỏi tay Lạc Mặc Hàn, song cho dù nàng cố gắng âm thầm rút tay mấy lần nhưng vẫn không tài nào dứt ra được.

Lạc Mặc Hàn khẽ bật cười, rnói: “ Ngoan nào, đựng quậy. “ Hắn vẫn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng không chịu buông.

Lão quản gia Chu Trung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quá đỗi. Từ trước đến nay, tại An Vương phủ chưa hề có ubóng dáng một nữ tử nào, hôm nay Vương gia lại dẫn một nữ tử với dung nhan chim sa cá lặn về vương phủ, hai người còn trông rất gần gũi với nhau, đây là lần đầu tiên ông ấy thấy đấy!

Chương Nhược Cẩn thấy vẻ mặt của lão quản gia thay đổi xoành xoạch thì mỉm cười theo phép lịch sự.

Lão quản gia không biết Chương Nhược Cẩn, nhưng bởi vì đã nghe Vương gia gọi người này là Chương đại phu nên ông ấy cúi người, chìa tay ra mời: “ Mời Chương đại phu vào trong. “ Dù lúc này trời đã tối mịt nhưng Liễu Tiêu Vân vẫn phải trầm trồ trước sự nguy nga, tráng tệ của An Vương phủ. Tất cả ngóc ngách trong phủ đều bật sáng đèn lưu ly. Họ đã đi qua ven hồ, băng qua một cánh rừng trúc bạt ngàn, vòng sang mấy hòn non bộ với hình thù kỳ lạ, tên cầu, đến hành tang mà vẫn chưa đến nơi. Liễu Tiêu Vân ngoái đầu tại, Chương Nhược Cẩn đang xách hòm thuốc điềm tĩnh theo sau.

Đi được một hồi, nàng thật sự chẳng thể nhịn nổi nữa, hỏi Lạc Mặc Hàn để thỏa mãn lòng tò mò của mình: “ Vẫn chưa tới hả? Chàng dẫn bọn ta đi đâu thế? ”

Lạc Mặc Hàn khẽ mỉm cười, dịu dàng bảo: “ Phòng khách. “

‘‘À. “ Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ trong bụng, chàng ta bảo vương phủ của hắn không có nữ quyến, quả thật suốt dọc đường đi nàng không nhìn thấy lấy một nữ tử nào, ngay cả nha hoàn hay bà tử gì cũng không. Đi thêm một lúc nữa, Lạc Mặc Hàn dẫn Liễu Tiêu Vân và Chương Nhược Cẩn đến phòng khách thường dùng để đãi khách.

Phòng khách đã được thắp đèn lưu ly và đốt than củi từ trước, làm cho cả không gian nơi đây ấm áp và dễ chịu cực kỳ. Lạc Mặc Hàn ngồi xuống, để Liễu Tiêu Vân ngồi cạnh mình, sau đó nói với Chương Nhược Cẩn: “ Chương đại phu, đừng câu nệ, mời ngồi. “

‘‘Cảm ơn Vương gia. “ Chương Nhược Cẩn ngồi xuống.

Lão quản gia sai người dâng trà nước lên: “ Vương gia, buổi tối đã chuẩn bị xong, mời ngài dời bước đến thiện phòng dùng bữa. “

‘‘Ừm, dọn dẹp hai tiểu viện ở nội trạch đi. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng ra lệnh. “ Lão nô đi làm ngay. Vương gia, ngài còn phân phó gì nữa không? ” Lão quản gia cung kính hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-331.html.]

Lạc Mặc Hàn vung tay: “ Lui xuống đi. “

‘‘Rõ, thưa Vương gia. “ Lão quản gia lập tức lui xuống. “ Chương đại phu đã vất vả cực nhọc suốt dọc đường, ngươi uống trà, nghỉ ngơi một lát đi. “ Lạc Mặc Hàn bảo với Chương Nhược Cẩn

“ Cảm ơn Vương gia. “ Chương Nhược Cẩn cầm một tách trà lên, từ từ nhâm nhi. Lạc Mặc Hàn cầm một tách trà đưa cho Liễu Tiêu Vân, nhẹ nhàng hỏi han: “ Nàng mệt rồi đúng không? Có đói bụng không? Uống ít trà rồi đi ăn cơm này. “ Liễu Tiêu Vân nhận lấy tách trà, uống một ngụm: “ Ừm, ta cũng hơi đói bụng rồi. “

Lạc Mặc Hàn cười bảo: “ Uống trà rồi đi ăn thôi. “ Uống trà xong, Lạc Mặc Hàn nói với Chương Nhược Cẩn: “ Chương đại phu, tối nay ngươi cứ ngủ lại phủ đệ của ta trước đã nhé, sáng sớm ngày mai lại lên đường cũng được. “ Chương Nhược Cẩn đặt tách trà xuống, từ tốn trả lời: “ Tất cả đều nghe sự sắp xếp của Vương gia. “

Lạc Mặc Hàn mỉm cười, khen ngợi: “ Thân tri phủ luôn luôn ghi nhớ y thuật tài tình của Chương đại phu đến tận hôm nay. “

Chương Nhược Cẩn vẫn bình tĩnh cười: “ Vương gia nói đùa, đó đã tà chuyện của hai năm về trước rồi. “ Nghe cuộc đối thoại của hai người, Liễu Tiêu Vân uống hết tách trà rồi bảo Lạc Mặc Hàn: “ Uống trà thì đói hơn nữa, chúng ta đi ăn thôi. “

‘‘Được. “ Lạc Mặc Hàn đứng lên, muốn nắm tay Liễu Tiêu Vân nhưng nàng đã đi đến cửa từ lúc nào không hay.

Lạc Mặc Hàn thầm lắc đầu, nàng chạy nhanh như thỏ vậy, hắn cười nói: “ Nào, chúng ta ăn cơm thôi. “

Lạc Mặc Hàn đi trước, Liễu Tiêu Vân và Chương Nhược Cẩn đi sau, cùng nhau đến thiện phòng.

Chương Nhược Cẩn mỉm cười khen ngợi Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, khinh công của muội tốt thật đấy. “

Liễu Tiêu Vân bật cười: “ Nào có, ta chỉ học được chút ít từ Mặc Hàn thôi. “

Lạc Mặc Hàn nghe rõ mồn một câu nói của nàng, kìm lòng không đặng cười tủm tỉm.

Nhóm ba người Lạc Mặc Hàn chỉ mất một lúc để đến thiện phòng.

Loading...