Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn thì ra sân quét tuyết. Trong thư phòng, Lạc Mặc Hàn ngồi trước bàn đọc sách viết chữ, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đứng cạnh xem. “ Chậc, chữ của ngươi đẹp quát”
“ Đẹp hơn cái người viết câu đối xuân hồi trước nữa!” '
Lạc Mặc Hàn cười hỏi: “ Ai viết câu đối xuân vậy? ” r” Cái người viết câu đối xuân ở huyện thành đó, chữ của vị tiên sinh ấy đẹp hơn chữ thầy đồ nhiều lắm!”
“ Cô cô mua tận sáu bức câu đối xuân lận. “
Dưới nhà bếp, Chương thị hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, muội cũng đi kinh thành tuôn chứ? ” Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Vâng tẩu tử, có chuyện gì tẩu cứ nói đi. “
Vành mắt Chương thị đỏ hoe: “ Tẩu tử chưa nhờ vả muội lần nào, chỉ có lần này. . . “
Liễu Tiêu Vân không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng trấn an: “ Tẩu tử, không vội đâu, tẩu cứ từ từ nói thôi. “
‘‘Ta chỉ có một người ca ca này mà thôi, từ nhỏ mẹ nuôi đã cảnh cáo ta rằng hai huynh muội bọn ta không được phép vào kinh thành. “ Chương thị siết c.h.ặ.t t.a.y Liễu Tiêu Vân, nghẹn ngào van nài: “ Lần này nghe An Vương nói ca ca ta chủ động muốn đi kinh thành, ta không thể cản huynh ấy được, muội giúp ta chăm sóc huynh ấy được không? ”
Tâm trạng của Liễu Tiêu Vân trở nên nặng nề, nàng biết rằng tẩu tử chạy nạn đến Liễu gia thôn, cha mẹ của nguyên chủ cứu tẩu ấy, sau này tẩu ấy cũng gả cho ca ca. Tẩu tử biết đọc mà cũng biết viết, còn luôn mang theo hai cuốn sách thuốc bên mình và gìn giữ cẩn thận đến ngày hôm nay.
Chương Nhược Cẩn cũng có hai cuốn sách thuốc, sau này hai huynh muội họ đã nhận nhau bằng bốn cuốn sách thuốc ấy. Từ bốn quyển sách thuốc, có thể thấy rằng họ xuất thân từ thế gia làm nghề y, ban đầu mẹ nuôi tẩu tẩu lại không cho phép hai huynh muội họ vào kinh thành, lẽ nào. . .
Liễu Tiêu Vân đã tỏ tường, nàng đã biết đại khái tẩu tử đang lo lắng điều gì rồi. Nàng hứa hẹn với tẩu ấy: “ Tẩu đừng lo, có muội ở đây, huynh ấy sẽ không sao đâu. “
…Sau bữa cơm trưa, tuyết vẫn còn rơi mãi không ngớt, Lạc Mặc Hàn, Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Vân mỗi người cưỡi một con ngựa chuẩn bị lên đường đến Lâm An phủ thành.
Tại cửa thôn Tân Liễu thôn. Chương thị hỏi ca ca với vẻ lo âu: “ Ca ca, huynh đã suy nghĩ kỹ chưa? Đến kinh thành thì người mà huynh phải đối mặt là đương kim thánh thượng đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-330.html.]
Chương Nhược Cẩn đáp lại một cách bình thản: “ Muội yên tâm, ta tự biết chừng mực mà. “
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ngẩng đầu nhìn cữu cữu: “ Cữu cữu, cữu nhớ về sớm nhé, bọn cháu chờ cữu. “ Chương Nhược Cần xách hộp thuốc, nói với hai đứa cháu ngoại: “ Hai đứa đi học trường tư thục nhớ nghe lời thây đồ, chăm chỉ học hành nhé. “ Liễu Tiêu Minh sửa sang tại áo tơi cho muội muội, đội nón trùm đầu cho nàng kỹ càng: “ Tiểu nha đầu, muội có bản tĩnh hơn ca ca, ca ca không giúp được gì cho muội, đi đâu cũng phải chú ý chăm sóc sức khỏe của bản thân đấy. “
Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Không sao đâu ca ca, làm xong những chuyện này, muội sẽ sớm quay về thôi. “
Lạc Mặc Hàn cưỡi ngựa đi trước, Liễu Tiêu Vân và Chương Nhược Cẩn theo sát phía sau, ba người ngựa không ngừng vó rời khỏi Tân Liễu thôn.
Mãi tận khi không còn thấy bóng ba người đâu nữa, hai phu phụ Liễu Tiêu Minh mới dẫn hai đứa con trai về nhà.
Dọc đường bắt gặp một vài thôn dân, họ đều hỏi han: “ Tiêu Minh, Chương đại phu đi đâu thế? ”
‘‘Đi khám bệnh cho người ta thôi. “ Liễu Tiêu Minh trả lời qua toa. Thôn dân lắc đầu ngao ngán: “ Tết nhất mà cũng phải đi khám bệnh hả? Đúng là công việc bề bộn mà. “
Đường đi có nhiều vũng tuyết đọng nên khá khó đi, trước khi trời tối hẳn, ba người Lạc Mặc Hàn phơi mình dưới tuyết trở về Lâm An phủ thành, tiến thẳng tới An Vương phủ.
Đến An Vương phủ, ba người nhảy xuống ngựa.
Những ngọn đèn lồng trước cổng An Vương phủ đã được thắp lửa làm cho con đường phía trước sáng sủa, lão quản gia Chu Trung dẫn người ra mở cửa phủ, cúi người hành lễ, nói bằng giọng điệu kích động vô cùng: “ Vương gia, ngài đã về rồi!”
Kể từ lúc sáng sớm Lận Anh và Quý Toản trở về vương phủ đến nay, lão quản gia vẫn mong ngóng chờ đợi Vương gia trở về. Vương gia đã không về vương phủ suốt mấy tháng trời rồi.
“ Ừ. “ Lạc Mặc Hàn thấp giọng đáp, vài ba người hầu đi tới, nhận lấy dây cương từ tay ba người.
Đây là lần đầu tiên trong đời Liễu Tiêu Vân đến An Vương phủ, nàng hít sâu một hơi, nói với Chương Nhược Cẩn: “ Chúng ta vào thôi. “
Chương Nhược Cẩn gật đầu.