Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:42:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi thay một bộ y phục gấm màu xanh ngọc, Liễu Tiêu Vân ra khỏi phòng. Vào giây phút nhìn thấy nàng, Lạc Mặc Hàn mỉm cười, từ chân mày đến khóe mắt hắn đều ngập tràn nét cười phơi phới, khóe môi cũng kìm lòng không đặng mà cong lên. Liễu Tiêu Vân khoác trên mình một bộ váy gấm màu xanh ngọc, đeo khuyên tai ngọc trai, đường nét khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo, đung nhan thanh toát trong veo, duyên dáng, mảnh mai và động lòng người. Trông nàng cứ như bước ra từ bức tranh vẽ mỹ nhân vậy.

Lạc Mặc Hàn bỗng dưng ngứa tay muốn cầm bút lên vẽ, hắn thật sự rất muốn vẽ thêm một bức tranh cho nàng. Hắn cười bảo: “ Trong tủ treo quần áo còn một chiếc áo choàng lông chồn trắng đấy. “

“ Ta biết. “ Liễu Tiêu Vân thản nhiên mỉm cười: “ Được rồi, giờ đi chạy bộ thôi. “

“ Khoác áo choàng không chạy bộ được hả? ” Vẫn giữ nụ cười tủm tỉm trên môi, Lạc Mặc Hàn vào phòng, lấy chiếc áo choàng lông chồn trắng đó ra khoác cho Liễu Tiêu Vân, sau đó nhẹ giọng dỗ dành: “ Trời lạnh lắm, nàng mặc hơi ít, mặc vào kẻo bị cảm lạnh. “

Liễu Tiêu Vân tẩm bẩm: “ Ta có yếu ớt như vậy đâu. “ Lạc Mặc Hàn bật cười, nắm tay nàng xuống dưới: “ Lên núi chạy bộ thôi. “ Ra khỏi cổng trang viên, tuyết rơi không lớn mấy nhưng chưa có dấu hiệu nào sẽ dừng lại. Lạc Mặc Hàn nắm tay Liễu Tiêu Vân, chu đáo hỏi han: “ Nàng có tạnh không? ”

“ Không lạnh chút nào. “ Liễu Tiêu Vân rút tay mình ra, bắt đầu chạy bộ lên núi.

Lạc Mặc Hàn chạy nhanh vài bước để đuổi kịp nàng, hai người cùng nhau chạy về phía dốc núi. Chạy được một hồi thì Lạc Mặc Hàn ngoái đầu lại nhìn. Đường núi bị màu trắng tinh khôi của tuyết bao phủ để lại dấu chân chạy bộ của hai người, hắn không khỏi cười thầm. “ Chàng cười ngốc gì thế? ” Mặc dù vẫn đang chạy, mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng khóe mắt Liễu Tiêu Vân vẫn chú ý đến động tác nhỏ của Lạc Mặc Hàn.

Lạc Mặc Hàn phất bông tuyết rơi trên tóc nàng đi: “ Sáng sớm nay ta đã bảo bọn Lận Anh trở về Lâm An phủ thành rồi. “

‘‘Rồi sao nữa? ” Liễu Tiêu Vân vừa chạy vừa hỏi. Lạc Mặc Hàn cười thoải mái: “ Ta dẫn nàng về Lâm An phủ thành rồi chúng ta cùng nhau đi kinh thành nhé? ”

Liễu Tiêu Vân chạy tại chỗ: “ Còn Chương Nhược Cẩn thì sao? ”

‘‘Hắn cũng đi kinh thành với chúng ta luôn. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng trả lời. Liễu Tiêu Vân suy tư, thôi thì để khi nào gặp Chương Nhược Cẩn rồi hẵng nói chuyện này vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-327.html.]

Thế là nàng nói: “ Đi tiếp nào, chạy bộ xong rồi về ăn cơm. “ Trong lòng Lạc Mặc Hàn thầm mừng rỡ: “ Thật không? ”

‘‘Không phải vậy thì sao? ” Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, chuyện quan trọng thế này thì sao nàng có thể giấu ca ca và tẩu tử được chứ?

Lúc này tâm trạng của Lạc Mặc Hàn trở nên cực kỳ vui vẻ, hắn chạm nhẹ mũi chân xuống đất để bay tới chỗ nàng, ôm nàng vào lòng: “ Ta mang nàng bay luôn. “ Liễu Tiêu Vân cười tủm tỉm: “ Vội về nhà ăn cơm thế hả? ”

‘‘Tất nhiên rồi!” Lạc Mặc Hàn bật cười sảng khoái: “ Ta đã chuẩn bị sẵn phong bì lì xì cả rồi. “

Hai người nhanh chóng xuống chân núi rồi cùng nhau về nhà. Lạc Mặc Hàn vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, nhưng chẳng hiểu sao Liễu Tiêu Vân lại thấy căng thẳng một cách lạ lùng. Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn dậy hơi muộn, hai người họ đang chuẩn bị quét dọn bớt tuyết trong sân di.

Đúng lúc này, Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn cùng nhau vào tiểu viện: “ Ca ca, Mặc Hàn đến rồi. “ Liễu Tiêu Minh hơi ngẩn người, ngay cả Chương Nhược Cẩn cũng có phần ngạc nhiên. Chương thị đang nấu cơm dưới nhà bếp, nghe thấy giọng nàng, tẩu ấy từ nhà bếp đi lên. Khi thấy Lạc Mặc Hàn đứng trong sân tiểu viện, Chương thị cũng ngẩn ngơ đứng tại chỗ một lúc.

Chốc lát sau mới lấy lại tinh thần, Chương thị vội vàng chào hỏi: “ Ở ngoài lạnh lắm, vào nhà ngồi đi. “

Liễu Tiêu Minh ngay lập tức hoàn hồn, mời Lạc Mặc Hàn vào nhà, nhiệt tình giới thiệu cho Chương Nhược Cẩn biết: “ Đây là Mặc Hàn, tà. . . “ Lạc Mặc Hàn nghiêm lúc nói với Chương Nhược Cẩn: “ Rất vui được làm quen với Chương đại phu, ta là Lạc Mặc Hàn. “ Chương Nhược Cần nhíu mày, trầm giọng hỏi: “ Ngươi tà An Vương Lạc Mặc Hàn? ”

Lạc Mặc Hàn cũng tỏ ra nghiêm nghị: “ Đúng. “

“ An Vương ư? ” Liễu Tiêu Minh rõ là hoảng hốt khi nghe thấy danh xưng này, huynh ấy giật cả mình.

Liễu Tiêu Vân đi tới, nắm cánh tay ca ca mình: “ Ca ca, muội kể huynh nghe chuyện này. “

Dứt lời, nàng kéo ca ca xuống nhà bếp. Chương thị chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sốt ruột hỏi: “ Sao thế muội? ”

Loading...