Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:35:10
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Tiên hoàng nhanh chóng tập Nhị Hoàng tử - vị Hoàng tử nổi tiếng tà trong sạch, nhân hậu lúc bấy giờ - làm Thái tử, cho An Ninh và Ninh Vương rời khỏi hoàng cung đồng thời phong làm Phiên vương, số lượng binh lính trong phủ không được vượt quá một vạn, không có thánh chỉ cho vời thì không được tự ý vào kinh thành. Một tháng sau, Tiên hoàng băng hà, Thái tử tên ngỗi. . . “ Liễu Tiêu Vân day trán: “ Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử này đều do Hoàng hậu sinh ra hay sao? ” Lạc Mặc Hàn gật đầu, hắn giải thích thêm: “ Lúc ấy Hoàng hậu thích Đại Hoàng tử hơn, Tiên hoàng thích Nhị Hoàng tử hơn. “

“ Rắc rối thật đấy!” Liễu Tiêu Vân thấp giọng than thở.

“ Chưa gì đã ngại rắc rối rồi, có phải nàng chê cả thân phận của ta không? ” Lạc Mặc Hàn khẽ bật cười, ôm chặt nàng hơn: “ Cho dù ta mang trên mình thân phận gì đi nữa thì Liễu Tiêu Vân à, ta đã không thể sống thiếu nổi nàng rồi, cho dù phải quay lưng với tất cả mọi người thì ta cũng nhất quyết không quay lưng với nàng. Kiếp trước ta chưa kịp bảo vệ nàng, kiếp này ta muốn che chở nàng bình an cả đời. “

Nghe thấy những lời thủ thỉ của hắn, Liễu Tiêu Vân sững sờ, sau đó rơi vào im lặng.

Đôi mắt phượng hẹp đài của Lạc Mặc Hàn vẫn mải nhìn nàng chăm chú. Kiếp này, hắn không thể đánh mất nàng thêm lần nào nữa, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng nhất quyết không được. Hắn phải trao cho nàng một cuộc sống hạnh phúc vững bền mà nàng không phải lo âu mất cứ điều gì. Bầu không khí yên ắng đến nghẹt thở, chốc lát sau, Lạc Mặc Hàn nâng mặt nàng tên.

Ngắm nhìn gương mặt sắc sảo của Liễu Tiêu Vân, ánh mắt hắn tràn trề quyết tâm: “ Nàng phải tin tưởng ta, ta chỉ có mỗi mình nàng mà thôi. Dù là bất cứ lúc nào, dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau đi nữa, thì ta cũng chỉ có một mình nàng mà thôi. “

Đôi mắt sáng ngời, long lanh của Liễu Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào Lạc Mặc Hàn không rời. Nàng nhìn thấy ánh sáng vững tâm nơi đáy mắt hắn: Bộc trực, trắng đen rõ ràng, kiên nghị và cố chấp. Nàng đã tin rồi. Đúng vậy, nàng đã trao tấm chân tình của mình cho nam nhân trước mắt!

Cuộc đời này, nàng bằng lòng nắm tay hắn. Dù có chuyện gì xảy ra đi chẳng nữa thì nàng cũng không muốn đánh mất hắn. Trước đây nàng hãy còn đôi chút đề phòng thân phận của hắn, song giờ đây, nàng sẵn sàng đánh cược một lần. Nàng sẵn sàng buông bỏ vỏ bọc kiên cường của mình, bỏ qua mọi sự cảnh giác và chọn trao đi tất cả niềm tin tưởng cho hắn.

Liễu Tiêu Vân bỗng dưng mỉm cười, đôi mắt ngời sáng của nàng long lanh tựa thu ba, nàng khẽ cười tủm tỉm: “ Ừm ừm, Mặc Hàn, ta tin tưởng chàng. “ Đó chỉ là một câu quá đỗi đơn giản, ấy vậy mà nó lại như nguồn động lực cực kỳ to lớn đối với Lạc Mặc Hàn, len lỏi khắp từng ngõ ngách trong cơ thể hắn. Tâm trạng Lạc Mặc Hàn thoắt cái ngập tràn sự hạnh phúc và mừng rơn, chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng không tài nào rời mắt nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-325.html.]

“ Nha đầu ngốc, cuối cùng nàng cũng chịu tin ta rồi!” Lạc Mặc Hàn nhẹ nhàng dụi mặt vào mái tóc của Liễu Tiêu Vân, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ấy, tâm trí hắn dạt dào những cơn sóng vỗ dập dờn, hắn nghiêng người ôm lấy nàng, trao cho nàng nụ hôn nồng thắm.

Hàng mi cong vút của Liễu Tiêu Vân khẽ run, nàng chầm chậm nhắm mắt, khẽ hé đôi môi mỏng và dịu dàng đáp lại hắn. Lạc Mặc Hàn kìm lòng chẳng đặng ôm nàng chặt hơn, nụ hôn của hai người kéo dài thật lâu, bầu không khí giữa cả hai cũng đầy ngọt ngào và trìu mến.

Lò sưởi ấm áp vẫn còn đang cháy tí tách, ánh sáng phát ra từ chiếc đèn lồng thì lờ mờ và êm dịu, đôi nam nữ yêu nhau hôn người kia thật dịu dàng, mang đến một điều gì đó lưu luyến và triền miên khó tả. Ánh mắt của Lạc Mặc Hàn nồng cháy vô cùng, hắn trìu mến cất giọng gọi tên nàng nồng nàn: “ Tiêu Vân. “

“ Hả? ” Liễu Tiêu Vân ngước lên nhìn hắn, đôi má nàng in bóng rặng mây hồng thắm vì thẹn thùng, đôi mắt tựa hồ nước mùa thu, đôi môi mỏng thì mọng nước. Sao nàng có thể thu hút đến như vậy nhỉ? Lạc Mặc Hàn chẳng thể nào kìm nén nổi trái tim mình, lại ôm nàng vào lòng một lần nữa, ghì chặt nàng trong vòng tay của mình.

Rúc vào lồng n.g.ự.c ấm áp vô bờ của hắn, Liễu Tiêu Vân bẽn lẽn cụp mắt.

Lạc Mặc Hàn càng vui vẻ hơn nữa, hắn ôm nàng xoay mấy vòng trong phòng, hạnh phúc đến nỗi tưởng chừng như sắp bay lên mây lúc này.

Liễu Tiêu Vân chỉ vào bên ngoài, cười bảo: “ Hình như tuyết rơi rồi. “

“ Vậy ư? ” Hai người nắm tay nhau đi ra sân trang viên.

Bây giờ đã qua giờ Tý, làn gió se se lạnh thổi tới. Buổi tối đầu tiên của năm mới đã đón cơn tuyết chớm qua. Rồi những chú yêu tinh nô đùa giữa sông nước mây vần này cũng bất tri bất giác rơi xuống.

Loading...