Thấy trong tủ tạnh vẫn còn mấy phần gan ngỗng, Lạc Mặc Hàn thì đòi ăn gan ngỗng áp chảo, xem ra hắn đói bụng tắm rồi. Liêu Tiêu Vân ra vườn cây ăn trái, hái táo, rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt thành mtừng mảnh để sẵn. Nàng đã cho mỡ bò vào nồi trước đó, bây giò nàng chỉ cần chiên sơ các mảnh táo, rưới ít đường mật tên, đổ thêm một chút rượu vang trắng, múc vào đĩa cho nóng.
Kế đó, Lriễu Tiêu Vân dùng nồi chiên không dầu chiên hai mặt gan ngỗng khô ráo, vàng đượm, rắc thêm chút muối và tiêu đen rồi bày biện ra đĩa.
Nàng ngửi thử, chậc mùi hương thơm lừng xông vào mùi nàng,u rất ngon!
Lúc này thịt bò kho cũng đã làm xong, Liễu Tiêu Vân không cho nó vào đĩa mà đổ luôn vào hai cái nồi.
Các món ăn đã được nấu đâu vào đấy: Hai nồi thịt bò kho, hai nồi bánh sủi cảo nhân thịt dê, hai nồi súp chua cay. Nàng lấy hết chỗ thức ăn ấy ra khỏi không gian, đặt tên chiếc bàn trong phòng ăn. Sau đó, Liễu Tiêu Vân lấy bát đĩa, đũa, cũng đặt gọn gàng trên bàn ăn. Liễu Tiêu Vân còn cho Lạc Mặc Hàn một đĩa bánh sủi cảo nhân thịt dê riêng, một đĩa thịt bò kho riêng, một đĩa gan ngỗng áp chảo riêng rồi đặt tên chiếc bàn trước tò sưởi.
Đắn đo nghĩ ngợi một lúc thật lâu, cuối cùng nàng lại vào không gian hái một đĩa quả anh đào, lấy một chai rượu vang trắng ra rồi đặt chung với d.a.o nĩa trên bàn.
Làm những việc này xong, Liễu Tiêu Vân ngồi trước bàn lò sưởi chờ Lạc Mặc Hàn. Không lâu sau đó, Lạc Mặc Hàn mở cửa đi vào. Ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy hừng hực đem lại sự ấm áp cho cả ngỗi nhà, nó gợi lại cảm giác ấm cúng như thể đây là chốn về của hắn vậy. Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Ở ngoài sân mà đã ngửi thấy mùi gan ngỗng áp chảo thơm nức mũi rồi. “
Liễu Tiêu Vân đứng lên, hỏi: “ Có cơm trong phòng ăn rồi đó, bọn họ đã tới đó chưa? ” Lạc Mặc Hàn bật cười: “ Đám Lận Anh vừa ngửi thấy mùi thịt bò kho là chạy đến phòng ăn ở sân trước ngay. “ Lạc Mặc Hàn ngồi xuống, bụng đã cồn cào kêu ọt ọt từ lâu. Hắn cầm d.a.o nĩa lên, ăn một miếng gan ngỗng trước, nhấp một ngụm rượu vang trắng, có thể thấy hắn đang hạnh phúc và mãn nguyện nhường nào qua biểu cảm của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-323.html.]
Liễu Tiêu Vân ngồi đối diện với Lạc Mặc Hàn, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của hắn. Trong hơn một tháng hai người họ xa cách vừa qua, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì mà lại hao gầy thế kia? Lạc Mặc Hàn đút nàng ăn một quả anh đào, khẽ cười hỏi: “ Sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy, nàng nhớ ta lắm đúng không nào? ” Thấy dáng vẻ ăn uống đầy từ tốn, nhã nhặn của hắn, Liễu Tiêu Vân chầm chậm bảo: “ Nhiệm vụ của chàng là ăn hết thịt bò kho, ăn hết bánh sủi cảo nhân thịt dê, ăn hết gan ngỗng áp chảo. “
Lạc Mặc Hàn cười to: “ Nàng yên tâm, ta bảo đảm ta cũng sẽ uống cạn rượu trắng luôn!” Liễu Tiêu Vân chống cằm bằng cả hai tay, đôi mắt trong trẻo tựa như hồ nước mùa thu mát lành. Nhìn cái kẻ toát lên khí chất dịu dàng như ngọc ở trước mặt mình, nàng lẩm bẩm: “ Ăn một bữa cơm thôi mà cũng trông nhã nhặn đến vậy là sao? ” Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn lồng nhập nhèm nửa mờ nửa tỏ, chiếc khuyên tai lẫn vòng tay ngọc trai đều làm tôn lên dung mạo sắc sảo và đôi mắt long lanh của nàng, tạo nên một hình ảnh diễm lệ động lòng người. Lạc Mặc Hàn khẽ híp đôi mắt phượng lại, cất giọng êm ái: “ Nha đầu ngốc, nàng bắt đầu thích ngọc trai từ khi nào thế? ”
Hắn không nhớ nàng thích ngọc trai, chỉ biết nàng chưa bao giờ đeo bất kỳ món trang sức nào. Liễu Tiêu Vân khẽ mỉm cười: “ Cũng không hẳn là thích, thấy vui thì đeo thôi. “ Vẫn một tràng cười khúc khích trước sau như một, Lạc Mặc Hàn lắc đầu, uống một ngụm lớn rượu vang trắng.
Liễu Tiêu Vân đứng lên, mỉm cười bảo: “ Chàng cứ từ từ ăn nhé. “ Dứt lời, nàng đi tới trước lò sưởi, tựa lưng vào ghế ngồi rồi nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát. Cơm nước xong, Lạc Mặc Hàn cho thêm một vài khúc than củi vào lò sưởi, nhẹ chân nhẹ tay lấy một chiếc ghế dựa qua ngồi song song với nàng, cũng ngả lưng vào lưng ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi theo.
Hàng lông mi dài và cong vút của nàng khẽ rung, Liễu Tiêu Vân cất giọng đầy trầm ngâm: “ Chàng đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? ”
Lạc Mặc Hàn hơi nhếch môi như cười như không: “ Ừm, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, xin đợi lệnh. “
Liễu Tiêu Vân hơi nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn, nàng mở miệng hỏi: “ Hai nhóm người đã tập kích bọn chàng là ai? ”
Lạc Mặc Hàn mở mắt, đặt cùi chỏ lên tay ghế để chống cằm rồi nhìn thẳng vào mắt Liễu Tiêu Vân: “ Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì, nhìn vào võ công thì có vẻ hai nhóm người đó không phải cùng một thế lực. “