“ Không sao đâu, chóng mặt có thể đi về nhà ngủ một giấc thật ngon. “ Chương thị che miệng cười khúc khích. Tâu ấy thấy Tiêu Vân thích uống nước trái cây, thế là nhiệt tình rót thêm mấy bát nữa cho nàng. Hết rửa cái này đến dọn cái kia, sau khi đọn đẹp tất cả đâu vào đấy, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị trở về trang viên: “ Tâẩu tử, nếu không còn gì nữa thì muội về trước đây. “
‘‘Cả ngày hôm nay vất vả cho muội rồi, mau về sớm nghỉ ngơi đi. À quên, muội M : : nhớ đem mấy miếng xương về cho hai chú chó con nữa nhé. “ Chương thị cười nói.
“ Vâng, muội sẽ nhặt mấy miếng xương về cho chúng nó. “ Nói xong, Liễu Tiêu Vân xuống nhà bếp.
Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn đang đứng ngoài cửa tiểu viện trò chuyện với nhau.
Còn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc thì chạy lăng xăng nô đùa trong sân.
Hai chiếc đèn lồng đỏ rực được treo trên cửa viện, chiếu sáng cho con đường đằng trước cánh cửa.
Thấy muội muội chuẩn bị quay về trang viên, Liễu Tiêu Minh hỏi: “ Muội không ở lại đón giao thừa sao? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-321.html.]
Theo phong tục của Liễu gia thôn, bình thường họ sẽ đón giao thừa đến giờ Tý, đốt bánh pháo, sau đó mỗi nhà lại nấu một ít sủi cảo để ăn.
“ Muội không đón giao thừa đâu, tối nay uống nước trái cây hơi nhiều nên muội chóng mặt, muội về ngủ đã. “ Liễu Tiêu Vân trả lời rồi ra khỏi cửa tiểu viên.
Các thôn dân đều treo đèn lồng màu đỏ trước cửa tiểu viện nhà mình để chiếu sáng cho người đi đường. Dọc đường đi, cứ dăm ba bận là nàng lại nghe thấy tiếng bánh pháo nổ lộp độp vọng lại từ nhà những thôn dân khác, âm thanh ấy làm cho không khí đón Tết hết sức náo nhiệt. Ra khỏi thôn, trời đã ngả đen toàn tập, bóng đêm tĩnh lặng bao trùm từng ngóc ngách nẻo đường. Liễu Tiêu Vân về trang viên một mình, bỗng một cơn gió lạnh thấu xương ập tới, Liễu Tiêu Vân lập tức tỉnh rượu hơn hẳn. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đêm không có lấy một ánh sao nào. Đầu năm tuyết chưa rơi, thời tiết mấy hôm nay thế này, có khi nào sắp có tuyết rồi không?
Liễu Tiêu Vân đi bộ về trang viên, hai chú chó con ngửi thấy mùi thịt lập tức ngoắc đuôi chạy đến bên cạnh Liễu Tiêu Vân. Liễu Tiêu Vân đặt mấy miếng xương vào cái đĩa nhỏ, vuốt ve hai chú cún con: “ Hai mi ăn thịt đi. “ Sau khi cho hai chú chó con ăn, Liễu Tiêu Vân về phòng, thắp những chiếc đèn lồng ở cả tầng trên lẫn tầng dưới. Loay hoay dưới nhà bếp suốt cả một ngày trời, nàng ngửi người mình thử, mùi khói dầu đâu đó cứ len lỏi vào chóp mũi của nàng.
Liễu Tiêu Vân do dự một hồi, cuối cùng vẫn vào không gian tắm rửa một phen rồi mới đi ngủ. Trong phòng tắm, Liễu Tiêu Vân ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thật thoải mái. Có lẽ vì uống nước trái cây, giờ còn ngâm nước nóng nên nàng mơ mơ màng màng, hơi buồn ngủ. Sau khi rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, Liễu Tiêu Vân sấy khô tóc rồi ra khỏi không gian.
Liễu Tiêu Vân vừa định tắt đèn lồng ở tầng một thì đột nhiên nghe hai chú chó con sủa gâu gâu. Có chuyện gì sao? Sao hai con ch.ó chỉ sủa một lần rồi không sủa nữa? Liễu Tiêu Vân ngay lập tức đề cao cảnh giác, nàng mở cửa, chạy ra sân thì lại thấy xung quanh chẳng có bóng dáng kẻ nào. Liễu Tiêu Vân đang định đi kiểm tra xem đã có chuyện gì xảy ra với hai chú chó con, thì đột nhiên một cái bóng đen bay tới trước mặt nàng, cất giọng hơi khàn: “ Nha đầu ngốc, nàng nuôi hai chú chó nhỏ từ khi nào thế? ”
Liễu Tiêu Vân ngước lên, từ tận đáy lòng chợt ngập tràn nỗi vui mừng khôn xiết: “ Chàng. . . Chàng về rồi à? ” Lạc Mặc Hàn vung tay lên, Lận Anh và Quý Toản ngay lập tức mang hai chú chó nhỏ sang một mảnh sân khác. Hai con cún bị bịt miệng, muốn sủa gâu gâu mà không được. Lạc Mặc Hàn khoác trên mình chiếc phong y, toàn thân phủ giá sương lạnh lẽo, toát lên cái vẻ phong trần mệt nhọc. Bọn họ phải ra roi thúc ngựa suốt bốn ngày ba đêm mới có thể về đến đây. Hắn ôm Liễu Tiêu Vân vào lòng, vuốt ve mái tóc của nàng, giọng lạc hẳn: “ Nha đầu ngốc, ta nhớ nàng quá!”
Trái tim Liễu Tiêu Vân chợt hẫng một nhịp, nàng ngước lên hỏi hắn: “ Chàng đi đường mệt lắm hả? Chàng chưa ăn gì đúng không? ” Lạc Mặc Hàn lắc đầu. Đi mấy ngày đường liên tục mà không ngơi nghỉ lấy một phút giây nào, hắn mệt lả người, bụng đói cồn cào, cổ họng thì khô khốc vì khát nước. Dù vậy, tất cả những gì khắc khoải trong tâm trí hắn lúc này chỉ là ôm nàng trong lòng thế này, bao nỗi ưu tư đều bay biến hết sạch, những gì còn sót lại chỉ là ấm áp và hạnh phúc.