Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:34:44
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Nhược Cẩn nắm tay muội muội: “ Muội muội, huynh biết gần đây có một cửa hàng may mặc, huynh dẫn muội qua đó xem. “ Chương thị vội vàng từ chối: “ Tam ca, muội đã làm áo bông mới để chuẩn bị mặc đón Tết rồi, không cần mua quần áo nữa đâu. “ Liêu Tiêu Vân vẫn lấy bạc ra đưa cho ca ca, nói: “ Ca, huynh mau đuổi theo đi chứ!”

Phản ứng đầu tiên của Liễu Tiêu Minh là ngây ra như phỗng, nhưng trong chốc lát huynh ấy đã tỏ tường mình phải làm gì, nhanh chónug cầm bạc đuổi theo hai người họ.

Liễu Tiêu Vân dẫn hai đứa cháu chơi cạnh xe ngựa, lát sau quay đầu lại thì thấy nhóm ca ca đã trở về.

Tẩu tử đi ở đằng trước, tẩu ấy khoác trên mình một bộ trang phục mới làm bằng gấm vóc, đeo đồ trang sức vàng kim, môi cười tủm tỉm, toát lên vẻ dịu dàng, đoan trang, nền nã và thanh lịch, xinh đẹp rạng ngời hệt chủ mẫu đương gia của một gia đình giàu có.

Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Minh vừa đi vừa trò chuyện với nhau, cả hai người họ đều mua một chiếc áo khoác bông mới và mặc luôn trên người.

Liễu Tiêu Minh đưa chiếc hộp gấm mà mình đang cầm trên tay cho muội muội: “ Cái này bọn huynh mua cho muội. “

“ Vâng. “ Liễu Tiêu Vân nhận lấy hộp gấm, mở ra xem, làm một chiếc váy gấm kiểu dáng mới.

Chương thị cười nói: “ Y phục này là mẫu mới ra đó, trông đẹp lắm, về nhà muội mặc thử xem nhé. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-314.html.]

“ Dạ dạ! Tẩu nói không sai, đúng là rất đẹp!” Liễu Tiêu Vân vui vẻ đặt hộp gấm lên xe ngựa. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ngước lên ríu rít khen ngợi: “ Mẹ thật xinh đẹp!” Chương thị cười khúc khích, còn Liễu Tiêu Minh và Chương Nhược Cẩn nghe vậy thì phá lên cười. Mua đồ trang sức, son phấn và quần áo mới xong, gia đình Liễu Tiêu Minh đi tiếp con đường để sắm sửa đồ Tết.

Mỗi gian hàng, cửa hàng ở hai bên đường phố đều rất đông đúc, Liễu Tiêu Vân đưa bạc cho ca ca, ca ca và tẩu tử là người phụ trách chọn lựa và mua sắm cụ thể những món đồ Tết cần mua. Bọn họ vừa đi vừa mua, mua được thứ gì đều bỏ hết lên xe ngựa, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc mua đồ ăn vặt suốt cả dọc đường. Năm mới sắp đến, các tiểu thương và những người bán hàng rong cũng bày bán các mẫu mã, mặt hàng đa dạng hơn, gì cũng có bán. Đi được một hồi, Liễu Tiêu Vân nhìn thấy có người bán câu đối xuân, tranh treo tranh chữ Phúc, có cả một người trông như thư sinh viết câu đối chúc Tết ngay tại chỗ, đứng chờ một lát là được lấy.

Liễu Tiêu Vân nhắc nhở ca ca: “ Ca à, đằng trước có bán câu đối xuân, tranh chữ Phúc, có cả hình cắt giấy trang trí trên song cửa sổ nữa kìa. “

‘‘Ừ nhỉ, chẳng biết người ta bán câu đối xuân và tranh chữ Phúc thế nào. “ Liễu Tiêu Minh trả lời, đi lên trước với Chương Nhược Cẩn. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cũng muốn đi cùng họ, nhưng Chương thị thấy gian hàng bán câu đối xuân có quá nhiều người vây quanh, không yên tâm cho lắm nên không muốn để hai đứa đi. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhanh trí vòi vĩnh cô cô mình: “ Cô cô!”

Liễu Tiêu Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc, nói với Chương thị: “ Tẩu tử, để muội dẫn hai đứa đi cho, bọn muội sẽ về nhanh thôi. “ Bấy giờ Chương thị mới chịu đồng ý. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc mừng rỡ ra mặt, tung tăng nắm tay cô mình đi về phía trước. Liễu Tiêu Vân dẫn hai đứa cháu chen vào đám đông, thấy ca ca và Chương Nhược Cẩn đều đang đứng ở trong này xem thư sinh viết câu đối xuân.

Đằng trước vị thư sinh ấy có một cái bàn vuông trải giấy đỏ bên trên. Y cầm bút lông trên tay, đầu bút đã chấm mực sẵn, thư sinh nghỉ ngơi trong chốc lát rồi bắt đầu đặt bút viết. Chữ viết của y rồng bay phượng múa, cứng cáp và mạnh mẽ, dứt khoát tựa mây bay nước chảy. Mới vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi trôi qua mà vị thư sinh ấy đã viết được sáu tờ câu đối xuân và mấy chục bức tranh chữ Phúc. Đám đông vây xem ồ lên khen hay, một người ăn mặc có vẻ là quản gia tiến lên trả sáu lượng bạc, sau đó vui vẻ lấy câu đối xuân và tranh chữ Phúc về. “ Câu đối xuân ở đây bán đắt thật, một bức mà những một lượng bạc. Gian hàng bên cạnh một bức bán có ba mươi xu kìa. “

“ Ngươi thì biết cái gì mà nói? Ngươi có biết vị thư sinh này là ai không hả? ”

‘‘Ai cần biết hắn ta là ai, một bức câu đối xuân mà bán một lượng bạc thì khác nào trắng trợn ăn cướp giữa ban ngày đâu chứ? ”

Loading...