Bấy giờ Chương thị mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, tấu ấy muốn từ chối nhưng Liễu Tiêu Vân đã cầm gương đồng đến cho tẩu ấy soi: “ Tẩu tử, tẩu nhìn này, đẹp tắm đó!” Liễu Tiêu Vân khen Chương thị bằng tất cả lòng chân thành của mình. Tẩu tử của nàng là một nữ tử đoan trang và địu dàng, cài chiếc trâm vàng tỉnh xảo này tên thì càng tôn thêm khí chất quý phái, thanh tịch của Chương thị. Hồi xưa gia đình nàng không có điều kiện, đến cả chuyện ăn chuyện mặc còn khó khăn thì làm gì dư đả bạc để mua đồ trang sức.
Từ trước đến nay, ca ca chưa mua cho tẩu tử một món trang sức nào, chỉ tự tay làm cho tẩu tử một cây trâm bằng gỗ khắc một bông hoa trên đó cách đây mấy năm về trước, Chương thị vẫn còn sử dụng chiếc trâm cài tóc ấy đến tận bây giờ.
Giờ đây, gia đình đã khá giả hơn, họ cũng không còn thiếu thốn bạc như trước, nhưng do bản thân Liễu Tiêu Vân không có hứng thú với trang sức vàng bạc thật nên nàng cũng chưa nghĩ đến việc bảo ca ca mua ít trang sức cho tẩu tử.
Mãi cho đến lúc này, Liễu Tiêu Vân mới sực nhớ ra nhà mình hiện tại đã giàu có hơn lúc trước, tẩu tử thì tận tụy hy sinh vì cái nhà này mãi, làm sao gia đình nàng nỡ lòng đối xử tệ bạc với tẩu ấy mãi được?
Điều kiện kinh tế nhà họ giờ đây đã cho phép các nàng chỉ tiêu mua sắm cho bản thân hơn, đáng lẽ ra ca ca phải mua một ít trang sức vàng bạc cho tẩu tử mới phải. Nhìn bản thân trong gương, trong lòng Chương thị dâng lên niềm hạnh phúc không gì tả nối, tấu ấy cứ cười tủm tim mãi, bởi quả thật cây trâm vàng này đã làm gương mặt tẩu ấy rạng rỡ hơn hãn. Dù vậy, Chương thị vẫn lấy cây trâm vàng xuống khỏi búi tóc của mình: “ Tiêu Vân à, nếu muội thích trang sức ngọc trai thì cứ mua trang sức ngọc trai thôi, còn cây trâm vàng này thì thôi vậy. “
Liễu Tiêu Vân ngăn cản, không cho Chương thị lấy cây trâm ra. Nàng cười bảo: “ Tẩu tử, cây trâm vàng này đẹp thật đó, tẩu cứ đeo đi, đừng lấy ra mà. “
Nói xong, nàng quay sang hỏi chưởng quầy: “ Cây trâm vàng này bao nhiêu bạc? Bọn ta sẽ mua nó. “ Thấy được mối quan hệ giữa hai người họ là cô tẩu, chưởng quầy thầm khen ngợi, một người là tiểu cô tử, một người là tẩu tẩu, sao có thể chung sống hòa thuận với nhau được như thế vậy nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-312.html.]
“ Cô nương, cây trâm vàng này có giá mười hai lượng rưỡi, thấy tính tình ngươi cởi mở, ta lấy giá mười lượng bạc cho ngươi nhé, ngươi thấy thế nào? ” Liễu Tiêu Vân ngay lập tức lấy một nén bạc tương đương mười lượng bạc ra đưa cho chưởng quầy, nói: “ Chưởng quầy, phiền ngươi tính tiền cái này cho ta. “
Chưởng quầy hớn hở nhận lấy nén bạc: “ Cô nương quả là hào phóng, mời cô nương dời bước xem trang sức ngọc trai của cửa hàng. “ Thấy cây trâm vàng này tốn những mười lượng bạc, Chương thị vội vàng phản đối: “ Tiêu Vân à, chừng này thì đắt quá!”
Liễu Tiêu Vân khoác tay tẩu tẩu, cười bảo: “ Chỉ cần đẹp thì có đắt cũng đáng. Tẩu tử, tẩu đi xem trang sức ngọc trai với muội nhé. “ Chương thị và Liễu Tiêu Vân cùng nhau theo chưởng quầy đến quầy bán trang sức ngọc trai để xem, thỉnh thoảng Chương thị lại đưa tay lên sờ cây trâm vàng cài trên búi tóc, sợ nó sẽ rớt xuống lúc nào không hay.
Liễu Tiêu Vân thấy vậy thì thầm thở dài trong bụng. Ôi, nàng phải nhắc nhở ca ca mua thêm ít trang sức vàng bạc cho tẩu tử mới được. Đến trước quầy trang sức ngọc trai, chưởng quầy lấy một cây trâm bộ diêu bằng ngọc trai cho Liễu Tiêu Vân xem.
Liễu Tiêu Vân quan sát nó, quả thật cây trâm bộ diêu ngọc trai này khác biệt hơn hẳn so với những loại trâm cài tóc khác. Có điều Liễu Tiêu Vân thật sự chẳng có tí hứng thú nào với những thứ trang sức cài tóc này, bởi vì nàng cảm thấy phiền phức khi nó lên đầu. Nhận ra Liễu Tiêu Vân không thích cây trâm bộ diêu này là bao, chưởng quầy để nàng tự xem.
Nghĩ đến việc nguyên chủ từng đeo khuyên tai, Liễu Tiêu Vân nhìn các loại trang sức được bày bán thật lâu. Nàng chỉ vào một đôi khuyên tai ngọc trai, bảo với chưởng quầy: “ Ngươi lấy đôi khuyên tai này cho ta xem thử. “ Trên gương mặt chưởng quầy tràn đầy ý cười hiếu khách: “ Cô nương quả là có mắt nhìn, những viên ngọc trai được đính kèm trên đôi khuyên tai này tròn trịa, dù về độ bóng hay độ tròn thì đều đạt chất lượng tốt cả. “
Mặc dù Liễu Tiêu Vân thừa biết đây chỉ là những lời ngon tiếng ngọt mà những thương gia bán hàng thường dùng nhưng nghe thì cũng mát lòng mát dạ phết.
Nàng cầm khuyên tai lên, xem thật kỹ lưỡng. Những viên ngọc trai trên này có kích thước bằng nhau, sáng ngời và bóng loáng, nhìn thì thanh lịch nhưng cũng không kém phần lộng lẫy, xa hoa.