Cổ Tử Nhân không có mẹ, thì người cô tựa như mẹ ruột của nàng ấy vậy. Cô của Cổ Tử Nhân đã mời một nữ tử lớn lên trong một gia đình trọn vẹn trang điểm cho nàng ấy, biến nàng ấy thành một tân nương đẹp rạng ngời với tối trang điểm diễm tệ, kỳ công. Cô của Cổ Tử Nhân không ngớt lời khen ngợi: “ Thật là xinh đẹp! Tử Nhân nhà ta quả là một tân nương xinh đẹp!” Lão thái thái ngồi cạnh cháu gái, nắm tay cháu: “ Đúng vậy, con bé này hiểu chuyện từ nhỏ, bây giờ đã đến lúc tập gia đình rồi, ta không nỡ để nó đi gả chồng chút nào. “
Cô cười bảo: “ Mẹ à, Văn Xương là tấm chồng mà mẹ đã chọn cho Tử Nhân còn gì. “
Lão thái thái nghe vậy cũng vui mừng: “ Ừ nhỉ, người mà mẹ chọn cho cháu gái chẳng thể nào sai được! Văn Xương chẳng những sẽ đối xử thật tử tế với cháu gái mẹ mà năm sau còn tham gia khoa cử, giành được một chức quan, chức tước nữa!”
Nghe xong, Cổ Tử Nhân thẹn thùng đến nỗi mặt đỏ bừng, điều đó càng làm tôn thêm nét xinh đẹp của nàng ấy hơn nữa.
Cô trêu ghẹo: “ Mẹ à, mắt nhìn của mẹ quả là không chê vào đâu được. Chờ sau này cháu rể có chức quan rồi, mẹ được hưởng phúc nhờ cháu gái rồi. “ Hai người đang nói chuyện thì đội ngũ rước tân nương đã đến cửa viện. Kiệu hoa ngừng trước cửa viện, Liễu Văn Xương nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tâm trạng của hắn ta lúc này kích động khôn xiết.
Mấy đứa nhóc đứng trước cửa nãy giờ nhí nha nhí nhố chặn cửa kiệu lại, Liễu Văn Xương mỉm cười lấy một số phong bì màu đỏ ra chia cho bọn trẻ, mỗi người một phong bì đỏ.
Mấy đứa trẻ còn nhận được phong bì đỏ thì tung ta tung tăng chạy nhảy khắp nơi, hỉ nương dẫn Liễu Văn Xương vào tiểu viện của Cổ sư gia. Đến phòng, hỉ nương dẫn đôi tân lang, tân nương mới cưới Liễu Văn Xương và Cổ Tử Nhân kính trà tạm biệt trước khi rời đi cho Cổ sư gia. Cổ sư gia ngồi ngay ngắn trên ghế, uống tách trà vừa được đôi tân lang, tân nương kính: “ Văn Xương, Nhân Nhi, chúc hai con tương thân tương ái, phu thê mãi mãi vui vầy. “ Sau khi cúi lạy chào tạm biệt một cách trịnh trọng, Liễu Văn Xương và Cổ Tử Nhân ra khỏi phòng.
Hỉ nương đỡ tân nương ngồi lên kiệu hoa: “ Mời tân nương lên kiệu hoa. “ Từ tận đáy lòng Cổ Tử Nhân bỗng dâng lên niềm xúc động vô bờ, nước mắt ướt nhòe mi nàng ấy. Nàng ấy đã lên kiệu hoa, nàng đã là người có gia đình rồi. Liễu Văn Xương cưỡi ngựa, quay đầu rón rén nhìn về phía kiệu hoa. Khi thấy tân nương đã ngồi lên kiệu hoa, trong lòng hắn ta ngập tràn nỗi vui sướng không gì có thể tả được. Tiếng chiêng trống vang lên vui tai, đội ngũ hộ tống đã được Cổ sư gia sắp xếp trước đó bắt đầu theo đội ngũ rước dâu đi về đường cũ, vừa đi vừa rắc kẹo với đám đông vây xem.
Trong tiếng trống chiêng tưng bừng, đội ngũ rước tân nương đã về đến tiểu viện của Liễu Văn Xương. Các thôn dân của Tân Liễu thôn đã mong ngóng chờ đợi trước cửa từ nãy đến giờ. “ Nhìn kìa, tân nương tới rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-309.html.]
‘‘Đừng chen lấn nữa, chen cái gì mà chen? Chờ tân nương xuống kiệu hoa là mọi người đều thấy được thôi!”
“ Tân nương xuống kiệu hoa rồi!” Biết được đôi tân nương, tân lang mới cưới đã vào tiểu viện, Liễu Bỉnh Đức và Tào thị đã đoan trang ngồi tại gian nhà chính từ sớm. Hỉ nương dùng lụa đỏ dẫn tân lang và tân nương vào, hai người họ đi vào gian nhà chính. “ Nhất bái thiên địa!”
Tân lang và tân nương xoay người, cung kính hành lễ với ngoài cửa. “ Nhị bái cao đường!” Tân lang và tân nương lại quay người về, kính cẩn cúi lạy với Liễu Bỉnh Đức và Tào thị. “ Phu thê giao bái!”
Tân lang và tân nương quay mặt vào nhau, làm lễ phu thê. “ Nghi lễ hoàn tất, đưa vào động phòng!” Dưới sự hướng dẫn của hỉ nương, những người kéo đến xem lễ thành hôn theo sau, đưa tân lang và tân nương đến phòng tân hôn. …
Liễu Tiêu Vân đánh xe bò đến Tụ Trân lâu. Bởi vì giữa chừng bị chuyện khác trì hoãn trong chốc lát nên khi nàng đến Tụ Trân lâu thì trời đã giữa trưa.
Sau khi Liễu Tiêu Vân đánh xe bò đi thẳng ra sau bếp, hai người đầu bếp nhanh nhẹn lấy bốn cái sọt đựng thịt thú rừng từ trên xe xuống.
Tiền chưởng quầy đã đứng chờ ở đây từ lâu, hắn ta cung kính bảo: “ Mời Liễu cô nương vào nhã gian trên tầng bốn. “
Liễu Tiêu Vân gật đầu, ra khỏi khu vực sau bếp rồi đi lên nhã gian nằm trên tầng bốn.
Sau khi nàng ngồi xuống, Tiền chưởng quầy dâng trà cùng với một trăm lượng bạc đổi lại từ chỗ thịt thú rừng kia như thường lệ, đồng thời còn có một bức thư.