Tiếng trống chiêng đầy rộn ràng và giòn giã cất lên, đồ cưới cũng theo đó mà bắt đầu được đưa đi. Khi một loạt đồ cưới gói trong lụa đỏ được khiêng ra khỏi nhà Cổ sư gia hết rương này đến rương khác, dòng người nườm nượp đã đổ xô ra đường, chen lấn ở hai bên từ trước để xem cảnh vui mừng. “ Nhìn kìa, đồ cưới từ rương này đến rương khác, đầy đủ thật đấy!”
“ Cổ sư gia chỉ có mỗi cô con gái cưng này thôi, đương nhiên ông ấy sẽ dành rất nhiều đồ cưới cho nàng ấy rồi. “
Liễu Bỉnh Đức đã sắp xếp sẵn việc đón dâu vào ngày hôm sau, do đó các thành viên trong gia đình có mặt tại thị trấn từ rất sớm.
Liễu Văn Xương đã trang trí lại toàn bộ tiểu viện, trong sân treo những dải lụa đỏ mang lại không khí tưng bừng mừng vui, khắp nơi dán đầy ắp chữ hỷ.
Liễu Văn Uyển chạy đến bên cạnh ca ca mình, hào hứng reo lên: “ Ca ca, muội nghe thấy tiếng chiêng trống này, có phải đồ cưới đã được mang đến rồi không? ”
“ Ừm, có lẽ là vậy rồi. “ Liễu Văn Xương chẳng tài nào che giấu nỗi niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng mình. Hắn ta cũng nghe thấy tiếng trống chiêng đầy nhộn nhịp, vội vàng đi ra cửa tiểu viện để nghênh đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-308.html.]
Nghe thấy tiếng trống chiêng, đôi phu thê Liễu Bỉnh Đức muốn dừng cười lắm nhưng miệng cứ tủm tỉm mãi không thôi, hai người họ cũng đứng dậy đi ra cửa đón tiếp.
Chẳng mấy chốc, từng rương đồ cưới một được đưa vào trong viện, gia đình Liễu Bỉnh Đức bận rộn bưng trà chiêu đãi các vị khách mời cũng như bà con họ hàng.
…Vào ngày mùng mười tháng Chạp, theo sự sắp xếp của Liễu Bỉnh Đức, Hạ Thiết Sinh và Liễu Tiêu Minh đánh xe bò, dẫn hai mươi thanh niên trai tráng đến thị trấn từ sáng sớm. Bọn họ đi theo Liễu Văn Xương để rước tân nương về. Còn nhóm Hạ thợ săn và Liễu đồ tể thì đánh mười mấy chiếc xe bò, dẫn đầu tất cả thôn dân trong Tân Liễu thôn, từ nam nữ cho đến già trẻ đều không thiếu một ai. Bọn họ cũng chạy tới thị trấn để cùng tham gia tiệc mừng. Hôm nay Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc không đi trường tư thục, bởi vì Chương Nhược Cẩn đã thông báo với hai đứa nhóc, hôm nay họ sẽ cùng nhau đi ăn tiệc mừng.
Lúc đến thị trấn, Liễu Tiêu Vân đánh xe bò về nhà mình với tẩu tử trước. Thấy mẹ và cô cô, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc hào hứng chạy ào tới chỗ họ: “ Mẹ, cô cô!” Chương Nhược Cẩn cũng đi tới, cười nói: “ Đang chờ hai người đó, đi thôi. “ Thấy trong sân chỉ còn mỗi buồng xe ngựa, Liễu Tiêu Vân đoán có lẽ Liễu Văn Xương đã cho người ta mượn ngựa rồi.
Thế là Liễu Tiêu Vân nói với tẩu tử: “ Tẩu tử, mọi người đi trước đi, muội còn phải đi đưa thịt thú rừng cho tửu lâu nữa. “ Chương thị hỏi nàng: “ Muội không đi ăn tiệc mừng sao? Ăn tiệc mừng rồi đi đưa thịt thú rừng cho tửu lâu cũng được mà? ” Liễu Tiêu Vân bật cười: “ Muội đã hẹn thời gian đưa thịt thú rừng với tửu lâu rồi, muội không đi ăn tiệc mừng đâu, đưa thịt thú rừng cho họ xong muội sẽ về nhà luôn. “ Hơn hai trăm người chen chúc trong một tiểu viện ăn mừng thì ít nhất phải có khoảng chừng hai mươi bàn mới chứa nổi, nàng không thích đi chỗ đông người nên thôi vậy.
Tại nhà của Liễu Văn Xương, kiệu hoa đã chờ ngoài cửa, kèm theo đó còn có một hỉ nương chuyên chăm sóc tân nương đứng cạnh kiệu hoa. Giờ lành đã đến, trong tiếng pháo rộn rã vang khắp gần xa, trống chiêng cũng đã gõ những hồi giòn tan, đội ngũ rước dâu chuẩn bị lên đường. Liễu Văn Xương khoác trên mình một bộ đồ cưới màu đỏ thẫm, cài hoa cùng màu, toát lên vẻ nhã nhặn và thư sinh. Hôm nay là ngày đại hỷ của hắn ta, vẻ hạnh phúc mừng rơn khó có thể diễn tả bằng lời tràn ngập khuôn mặt Liễu Văn Xương. Liễu Văn Xương cưỡi đại mã cao chót vót đi đầu đội ngũ, theo sau là kiệu hoa, đằng sau kiệu hoa là hai mươi thanh niên trai tráng gồm Hạ Thiết Sinh và Liễu Tiêu Minh. Tất cả bọn họ đều ăn mặc chỉn chu để theo đội ngũ đi rước tân nương về.
Thấy con trai cưỡi ngựa đi đón dâu, hai phu thê Liễu Bỉnh Đức còn vui mừng hơn cả đứa con của mình, cười toe toét đến tận mang tai, mắt thì nhắm tịt lại không thấy mặt trời đâu. Lúc này đây, Hạ thợ săn và Liễu đồ tể cũng đã dẫn các thôn dân đến. Liễu Bỉnh Đức vui vẻ mời các thôn dân vào tiểu viện. Trong sân đã bày sẵn nồi và bếp, các thôn dân lần lượt trao tiền mừng, sau đó vào phụ chế biến nấu ăn. Trong nhà của Cổ sư gia, Cổ Tử Nhân đang ngồi trong phòng với bộ giá y lộng lẫy và tinh xảo, đây là giá y do chính tay nàng ấy thêu.