Không thể không thừa nhận Điền thị là tay thiện nghệ trong việc thêu thùa. Dưới bàn tay của nàng ấy, những tấm vải vóc bình thường đã được may thành những bộ cánh chỉn chu, đoan trang khi ướm lên người hai cô con gái của nàng ấy. Không lâu sau đó, bọn họ đã đến thị trấn, Liễu Tiêu Minh đánh xe bò đến cửa hàng để mua lương thực trước, còn Liễu Tiêu Vân và tẩu tử thì chuẩn bị đến tiệm vải mua vải. Khi tất cả đã mua xong, họ sẽ tập trung tại tối vào của chợ phiên. Ngày cuối năm đã cận kề, chợ đông nườm nượp người đi kẻ tại, tiếng rao hàng của các tiêu thương và những người bán hàng rong, tiếng trả giá khi mua đồ vang tên không ngót, tất cả tạo nên bầu không khí tất bật và náo nhiệt cho nơi đây.
Đến cửa hàng vải, Chương thị chọn những loại vải khác nhau cho gia đình mình.
Bởi vì Liễu Tiêu Vân không am hiểu về lĩnh vực này lắm nên nàng định chờ tẩu tử chọn vải, sau đó mình sẽ trả bạc là được.
“ Tiêu Vân, ta chọn loại vải này để làm một chiếc váy cho muội nhé, muội thấy sao? ” Chương thị cầm một mảnh vải, hỏi Liễu Tiêu Vân.
Liễu Tiêu Vân sờ vải, thấy chất lượng khá tốt: “ Tẩu tử, chất vải sờ tên tốt quá! Tấu tử lấy hai cây đi, làm một bộ cho tẩu tử, một bộ cho muội. “ Chương thị cười nói: “ Mảnh vải này lấy làm một bộ cho muội là được rồi, để ta xem những loại khác thế nào. “ Chưởng quầy tiệm vải niềm nở giới thiệu: “ Mắt nhìn của ngài quả là không chê vào đâu được, loại vải này là loại vải tốt nhất cửa hàng bọn ta đấy. “
Liễu Tiêu Vân mặc cả với chưởng quầy: “ Chưởng quầy, khuyến mãi cho bọn ta đi, vải này ta sẽ lấy hai cây. “
Trên mặt chưởng quầy tiệm vải đầy vẻ hớn hở: “ Người cứ yên tâm mua đi, ta nhất định sẽ lấy giá mềm cho ngài. “ Lúc này, Lâm thị và Điền thị cũng đi vào cửa hàng vải, Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi theo sau, mỗi người cầm một cây kẹo hồ lô trên tay.
Bọn họ cũng định mua vài cây vải để mua áo bông mới. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lâm thị thảo luận với Điền thị xem nên mua loại vải gì.
Thấy Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi ăn kẹo hồ lô, chưởng quỹ tiệm vải lo lắng hai cô bé sẽ làm bẩn vải trong cửa hàng. Hắn ta chỉ vào Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi, hỏi Điền thị: “ Hai cô bé này. . . “ Biết chưởng quầy tiệm vải đang lo lắng điều gì, Điền thị bảo Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi đứng chờ trước cửa tiệm vải.
“ Chi Nhi, con và muội muội đứng ở cửa chờ một lát nhé, mẹ mua vải xong sẽ ra ngay, con nhớ trông muội muội nhé. “ Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đứng trước cửa tiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-302.html.]
Do đã cận kề cuối năm nên cửa hàng vải làm ăn rất khấm khá, chẳng mấy chốc lại có đâu đó mười người vào xem vải. Tiệm vải thoắt cái đông nghẹt người, điều đó làm cho chưởng quầy và hai tiểu nhị bận rộn tới mức hết chạy bên này lại sang bên kia.
Thấy người vào cửa hàng mua vải càng lúc càng đông, Điền thị bận tâm hai đứa con gái của mình đứng ngoài một mình, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn ra cửa mấy lần. Mãi đến khi thấy chúng vẫn đứng trước cửa, nàng ấy mới yên lòng.
Một lúc sau đó, Chương thị đã chọn vải cho cả nhà xong. Thấy quả thật hai người mua số lượng vải rất nhiều, lúc thanh toán, chưởng quầy tiệm vải khuyến mãi mười lăm xu cho họ.
Cả Liễu Tiêu Vân lẫn tẩu tử đều hài lòng về những gì mình đã mua được hôm nay, họ ôm những cây vải đã trả tiền ra ngoài. Khi hai người ra đến tối vào cửa hàng, Chương thị hoảng hốt thốt tên: “ Liễu Chi Nhị, muội muội cháu đâu? ” Đúng vậy, ngoài cửa chỉ có mỗi một mình Liễu Chi Nhi đứng, chẳng biết Liễu Điều Nhi đã đi đâu rồi.
Liễu Chi Nhi quýnh lên, bật khóc ngay. Cô bé cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mới vừa rồi muội muội còn đứng ngay bên cạnh cô bé mà, sao cô bé mới thần người một lúc thôi mà lại không thấy bóng dáng muội muội đâu cả?
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Điền thị vội vàng chen ra khỏi đám đông chật kín trong cửa hàng vải: “ Chi Nhi, sao thế con? ”
Liễu Chi Nhi sà vào lòng mẹ, khóc nức nở: “ Mẹ ơi, con. . . không thấy muội muội đâu nữa. “
Cảnh vật trước mắt Điền thị bỗng tối sầm xuống, chân nàng ấy mềm oặt, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Lâm thị vội vàng đỡ Điền thị lại.
Giờ đây, Lâm thị và Điền thị nào còn tâm trạng xem vải nữa? Điền thị nắm tay con gái, dắt cô bé đi theo mình, thút thít mãi không dừng được: “ Liễu Điều Nhi mà có mệnh hệ gì, ta sống không nổi mất. . . “