“ AI Hóa ra Cổ sư gia đến thu mua khoai tây. “
‘‘Năm mươi đồng một cân, một ngàn tám trăm cân khoai tây có thể bán được chín mươi lượng bạc. “
‘‘Nhà ta phải để tại ba trăm cân để làm giông chỉ có thể bán một ngàn năm trăm cân thôi. “
“ Nhà ta cũng muốn để lại hai trăm câm làm giống. “
“ Nếu vậy thì chẳng còn khoai tây để ăn nữa. “
“ Vậy thì không cần ăn, bán khoai tây lấy tiền có thể mua được thêm nhiều lương thực khác nữa. “
. . .
Cuối cùng, ngoại trừ mấy trăm cần khoai tây làm giống cần để lại, các thôn dân đều bán hết số khoai còn lại của mình.
Nhà Liễu Tiêu Minh bán được nhiều khoai tây nhất, bán bốn ngàn sáu trăm cân, thu được hai trăm ba mươi lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-301.html.]
Nhà Liễu Bỉnh Đức bán một ngàn hai trăm cân, thu được sáu mươi lượng bạc. Nhà Hạ thợ săn bán một ngàn ba trăm cân, thu được sáu mươi lăm lượng bạc. Nhà Liễu đồ tể bán một ngàn năm trăm cân, thu được bảy mươi lăm lượng bạc. Điền thị bán sáu trăm cân, thu được ba mươi lượng bạc.
. . . Cổ sư gia dẫn theo các nha dịch thu mua tổng cộng hơn ba vạn cân khoai tây. Biết Liễu Tiêu Vân đã dẫn dắt các thôn dân trồng khoai tây, Cổ sư gia nhờ Liễu Tiêu Vân viết ra cách gieo khoai tây và những mục cần chú ý khác. Liễu Tiêu Vân về thư phòng, cẩn thận viết cách gieo trồng khoai tây và những điều cần chú ý khi trồng, đồng thời còn đặc biệt lưu ý rằng khoai tây mọc mầm không thể ăn được, chỉ có thể dùng để gieo trồng, cuối cùng còn viết ra một số cách nấu khoai tây.
Cổ sư gia cũng nhìn thấy trang viên bên cạnh ngọn đồi nhỏ kia đã xây xong, Liễu Tiêu Vân cũng đã dọn vào trang viên. Viết xong, Liễu Tiêu Vân đưa ghi chú cho Cổ sư gia. Cổ sư gia và các nha dịch mang hơn ba vạn cân khoai tây về huyện nha. Cuối cùng, Lưu huyện lệnh đã lệnh cho Cổ sư gia phân phát miễn phí số khoai tây này cho hơn ba mươi thôn nghèo khó khác. Đợi đến mùa xuân năm sau sẽ để thôn dân của những thôn nghèo khó ấy trồng khoai tây theo phương pháp Liễu Tiêu Vân viết, cố gắng giải quyết vấn đề lương thực của thôn dân ở những thôn nghèo khó kia.
…Ngày mùng tám tháng Chạp còn được biết với cái tên lễ Tịch bát, qua lễ Tịch bát đồng nghĩa với việc năm cũ đã qua, ăn cháo Tịch bát mang ý nghĩa Tết sắp đến. Sau khi bán khoai tây để kiếm bạc, các thôn dân Tân Liễu thôn sôi nổi tìm kiếm bạn đồng hành, đánh xe bò lên trấn trên để mua lương thực rồi đến tiệm vải, mua một vài cây vải để mua quần áo đón chào năm mới. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử cùng nhau ngồi trên xe bò, còn Liễu Tiêu Minh thì đánh xe bò đi Hưng Đức trấn.
Bọn họ đang đi trên đường thì Liễu Tiểu Hổ đánh xe bò tới, chạy sát qua xe họ. Liễu Tiêu Minh thấy vậy thì bật cười ha ha: “ Giỏi thật, đánh xe bò nhanh thật đó!” Liễu Tiểu Hổ cười bẽn lẽn. Lúc này, Liễu Tiêu Vân nhìn thấy mẹ con Lâm thị và mẹ con Điền thị đang ngồi trên xe bò.
Lâm thị chào hỏi với Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, hai người cũng lên trấn hả? ”
‘‘Đúng vậy, bọn ta định đi chợ phiên trên trấn xem sao. “ Liễu Tiêu Vân trả lời. Lâm thị mỉm cười, bảo: “ Bọn ta cũng lên trấn xem thử có gì cần mua không. Sắp qua năm mới rồi, cũng đến lúc lên chợ mua ít lương thực về. . . “ Nàng ta đang nói giữa chừng, đằng trước có một cái hố, Liễu Tiểu Hổ đánh xe bò hơi nhanh nên vượt thẳng qua đó. Tiếng “ lạch cạch” vang lên, chiếc xe bò thình lình xóc nảy, làm cho những người đang ngồi trên xe bò cũng giật lên theo.
Lâm thị vô cùng hoảng hốt, nàng ta quay đầu mắng đứa con trai út của mình: “ Thằng nhóc ranh kia, sao lại chạy xe nhanh thế hả? Không nhìn đường à? ” Liễu Tiểu Hổ cũng sợ đến mức hồn vía lên mây. Bình thường hắn ta chẳng mấy khi đánh xe bò, hôm nay nghe nói nhà mình sẽ đi chợ phiên trên trấn, Liễu Tiểu Hổ muốn xem diễn xiếc trên chợ nên mới xung phong nhận làm phu xe. Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi vẫn còn run cầm cập, chưa hết bàng hoàng sau sự cố vừa rồi, cả hai đều nơm nớp nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ. Điền thị cũng giật thót, nàng ấy ôm hai cô con gái, nhẹ nhàng dỗ dành: “ Không sao đâu hai đứa, chúng ta sắp đến thị trấn rồi. “
Chương thị nói với Liễu Tiêu Vân: “ Liễu Chi Nhi và Liễu Điều Nhi giống Điền thị nhỉ? Cả hai tiểu cô nương này đều xinh xắn cả, lông mày thì thanh thoát, mắt thì xinh đẹp sáng ngời. “ Liễu Tiêu Vân gật gù đồng ý.