Nói rồi, hắn ta hì hục xách một sọt đầy khoai tây lên xe bò. Liễu Tiêu Vân đành phải đi lấy một cái sọt khác đựng khoai tây. Thấy vậy, Chương thị kéo áo Liễu Tiêu Minh, chỉ về phía Hạ Đồng Sinh. Liễu Tiêu Minh gọi lớn một tiếng: “ Đồng Sinh, tại đây một chút!” Hạ Đồng Sinh nghe thấy Liễu Tiêu Minh gọi mình, hắn ta vội vàng chạy đến.
Liễu Tiêu Minh hỏi Hạ Đồng Sinh: “ Nhà ngươi đã đào xong khoai tây chưa? Thu hoạch được bao nhiêu cân? ”
Hạ Đồng Sinh gãi đầu, cười nói: “ Nhà ta trồng nửa mẫu khoai tây, đã đào gần xong rồi, chắc có thể thu hoạch được khoảng một ngàn tám trăm cân. “
“ Ồ, thu hoạch được không ít!” Thấy xe bò đã chất đầy ắp, Liễu Tiêu Minh định đánh xe bò mang khoai tây về nhà.
Lúc này, mười mấy thanh niên kia gọi Hạ Đồng Sinh: “ Đồng Sinh, không phải ngươi nói là ngươi đào khoai tây nhanh nhất sao, tại đây thi không, thi xem ai đào nhanh nhất. “ Lòng háo thắng của Hạ Đồng Sinh trỗi dậy, lớn tiếng nói: “ Được! Thi thì thi, để xem ai đào nhanh nhất!” Liễu Tiêu Minh vội nói lớn: “ Các ngươi nhớ đào khoai cẩn thận một chút, khoai tây bị vỡ vụn thì không đễ bảo quản đâu. “
Cũng không biết mười mấy thanh niên kia có nghe hay không, ai nấy cũng vùi đầu vào đào khoai. Chỉ trong chốc lát, Hạ Đồng Sinh và những người khác nhanh nhẹn đào khoai tây, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử nhặt khoai tây vào sọt, Liễu Tiêu Minh đang dùng xe đẩy chuyển từng xe khoai tây về nhà, một đám người góp sức chăm chỉ làm việc trên ruộng.
Không thể không nói, vẫn là nhiều người sức lớn hơn, toàn bộ một mẫu khoai tây nhà Liễu Tiêu Minh đã được đào hết trước khi trời sập tối. Liễu Tiêu Vân để lại sọt khoai tây cuối cùng, còn lại đều để ca ca chất lên xe bò chở về nhà. Chương thị xoa tay nắn chân, nói với Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, chúng ta về trước đi, muội cũng về sớm một chút. “
“ Muội biết rồi tẩu tử, tẩu về trước đi, một lát nữa muội sẽ về. “ Liễu Tiêu Vân nói. Những thanh niên trẻ tuổi đến giúp đỡ vẫn chưa đi, vì Liễu Tiêu Vân đã nói nàng sẽ mời họ ăn khoai tây nướng.
Bọn họ chưa từng ăn thử khoai tây chứ đừng nói đến khoai tây nướng, vì vậy tất cả đều rất mong đợi, họ nhặt mấy cành khô chất thành đống chuẩn bị nhóm lửa. Liễu Tiêu Vân xem thử, một đống lửa không đủ, cả sọt khoai này cần ít nhất hai đống lửa, nàng sợ nướng không chín. Vì thế, bọn họ lại nhặt thêm máy cành cây và cỏ khô, chuẩn bị chia thành hai rồi châm lửa. Nghe Liễu Tiêu Vân nói sẽ nướng khoai tây ăn, Hạ Đồng Sinh chạy về nhà mang hai con thỏ hoang đã làm thịt sạch sẽ đến, đó là thú rừng mà hắn ta đã săn được trên núi ngày qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-298.html.]
Tôn lão thái thái run rẩy chống gậy đuổi theo, hét lớn: “ Đồng Sinh, cháu đi đâu vậy, tối nay chúng ta chuẩn bị hầm thịt con thỏ đó ăn đấy!” Hạ Đồng Sinh chạy còn nhanh hơn thỏ, vừa chạy vừa nói: “ Nãi nãi, bọn cháu nướng thịt thỏ ăn, tối nay bà hầm thịt khô ăn đi!”
Tôn lão thái thái nhìn cháu trai vội vàng chạy đi nhanh như chớp, tức giận đến mức ném cây gậy trong tay ra xa: “ Còn chưa cưới vợ mà đã bắt đầu tiêu hoang rồi!” Hạ thợ săn cười đỡ mẹ già nhà mình về nhà: “ Mẹ à, cứ để nó đi đi, Vân nha đầu đang dẫn mười mấy thanh niên trẻ tuổi khác nướng khoai tây trên ruộng. “
Tôn lão thái thái lắc đầu thở dài: “ Sao lại là Vân nha đầu nữa, đúng là không bớt lo được. “ Màn đêm buông xuống, Hạ Đồng Sinh vừa chạy đến ruộng thì thấy Liễu Tiêu Vân đã đốt hai đống lửa lớn, cho hết khoai tây lên đó nướng, mấy thanh niên đang cầm gậy xiên liên tục xoay tròn.
Có một thanh niên tinh mắt: “ Này, Đồng Sinh, định nướng thỏ hoang à, đợi lát cũng đỡ thèm. “
Một thanh niên khác hỏi: “ Đồng Sinh, nãi nãi của ngươi có biết không, có dùng gậy đánh ngươi không? ” Hạ Đồng Sinh không để ý đến bọn họ, hắn ta tìm hai thanh gỗ mắc hai con thỏ hoang tên, mình cầm một con, con còn tại đưa cho Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, cho ngươi, nướng thịt thỏ hoang ăn đi. “ Liêu Tiêu Vân nhận lấy, cười nói: “ Cảm ơn ngươi. “
Sau đó, nàng cầm thanh gỗ đặt con thỏ hoang lên trên đống lửa nướng.
Hai đống lửa bập bùng cháy xèo xèo, dưới ánh lửa chiếu rọi, họ lại nhớ đến những ngày chạy nạn kia.
“ Lúc chạy nạn ở trên núi chúng ta đã ăn không ít thú rừng nướng. “
“ Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã qua mấy tháng. “
Buổi chiều muộn đầu mùa đông, khoảng hơn mười mấy thanh niên ngồi quanh hai đống lửa vừa nướng khoai vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười đùa, không hề cảm thấy lạnh.