Mỗi lần nhìn thấy nàng, miệng hắn như được bôi mật, liên tục nói những lời ngon tiếng ngọt với nàng, chỉ cần nghe đã thấy sự ngọt ngào dần lan ra trong lòng. Không những vậy, còn có những lúc hắn tấn công bất ngờ, đột nhiên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn xuống. . . Liễu Tiêu Vân che ô chậm rãi đi dạo dưới mưa phùn không biết bao lâu, lúc trở lại trang viên của mình, nhìn xung quanh, nàng hơi ngẩn ra, nàng đã bắt đầu đa sầu đa cảm như vậy từ khi nào không biết. Đầu tiên, nàng cho hai chú chó con ăn gì chút đó, sau đó đốt củi trong lò sưởi, đi chuyển chiếc ghế tựa đến gần lò sưởi sát tường. Củi trong lò sưởi cháy tách tách, hơi ấm phả vào người nàng, nàng nắm trên ghế dựa, nhắm mắt tại chuẩn bị chợp mắt.
Không biết đã ngủ bao lâu, Liễu Tiêu Vân giật mình tỉnh lại trong giấc ngủ mơ, cảm thấy quanh chân mình mềm nhũn.
Ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt, Liễu Tiêu Vân lấy đèn pin soi xem thử, nàng phát hiện hai chú chó con đã lật úp chiếc giỏ rồi bò ra ngoài từ lúc nào đó, đang cuộn tròn ngủ dưới chân nàng.
Hai con ch.ó con này thật nghịch ngợm, làm thế nào mà chúng trèo lên ghế dựa được? Liễu Tiêu Vân đứng dậy, bế hai chú chó con về lại trong giỏ. Hai chú chó con kêu hừ hừ ư ử, miễn cưỡng ngủ trong giỏ.
Liễu Tiêu Vân mở cửa ra xem thử, cơn mưa nhỏ đã tạnh, màn đêm đen kịt, sương mù bao phủ, xung quanh yên tĩnh lạnh lẽo.
Ồ, không ngờ buổi chiều chỉ mới thiếp đi một chút mà nàng lại ngủ thẳng đến tận giờ hợi. Liễu Tiêu Vân không khỏi lắc đầu ngáp một cái, giờ nàng vẫn còn hơi buồn ngủ, nàng đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu hai tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Tiêu Vân thức dậy đúng giờ, làm vài động tác duỗi người xong rồi vào không gian rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-296.html.]
Rửa mặt sạch sẽ xong, nàng cầm xúc xích dăm bông và một lọ nước linh tuyền ra khỏi không gian.
Vừa xuống dưới lầu, Liễu Tiêu Vân vừa bực mình vừa buồn cười, chiếc giỏ lại bị hai con ch.ó con lật úp một lần nữa, còn chúng thì chen chúc nhau ngủ trên ghế dựa. Trong giỏ có cỏ khô mềm mại, sao hai con ch.ó con lại không ngủ trong giỏ mà lại chạy lên trên ghế dựa nằm chứ? Chỉ có thể nghĩ là vì ghế dựa ở gần lò sưởi hơn nên nếu ngủ trên ghế sẽ ấm áp hơn một chút. Liễu Tiêu Vân đánh thức hai con ch.ó con dậy, cho chúng ăn xúc xích giăm bông và uống nước linh tuyền. Xem ra nàng cần phải xây một cái chuồng trong sân cho hai con ch.ó con này, tránh việc chúng cứ mãi leo lên
ghế dựa để ngủ như vậy.
Cơn mưa mùa thu vừa rơi xuống hôm qua, đường núi vô cùng lầy lội, sáng nay Liễu Tiêu Vân không chạy bộ trên núi mà đi tìm ít gạch ngói xây đã tìm gạch ngói xây một cái chuồng nhỏ cho hai con ch.ó con. Bận rộn suốt cả buổi sáng, cuối cùng Liễu Tiêu Vân cũng đã xây được một cái chuồng nhỏ có thể che mưa chắn gió cho hai con ch.ó con nghịch ngợm, hơn nữa nàng cũng tìm thấy một cái đệm mềm trong không gian đặt trong chuồng. Nàng bế hai chú chó con vào chuồng: “ Phải trông nhà cẩn thận đấy, đừng chạy lung tung, đợi ta về sẽ mang đồ ăn ngon cho bọn mi. “
Lúc này, hai con ch.ó con trông rất ngoan ngoãn, cuộn tròn nằm trong chuồng, không chạy lung tung nữa. Liễu Tiêu Vân nghĩ, nếu lúc Lạc Mặc Hàn trở về nhìn thấy hai con ch.ó con đáng yêu này trong sân, có lẽ hắn cũng sẽ rất thích chúng. . . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là cuối tháng mười một, Liễu Tiêu Vân đánh xe bò đi giao thịt thú rừng cho Tụ Trân lâu. Đến Tụ Trân lâu, nàng đem toàn bộ thú rừng đến thẳng phía sau bếp. Tiền chưởng quầy đã đợi sẵn ở phía sau bếp, hắn ta cung kính mời Liễu Tiêu Vân đến nhã gian trên lầu bốn. Liễu Tiêu Vân lên nhã gian trên lầu bốn rồi ngồi xuống, Tiền chưởng quầy dâng trà và ngân phiếu trị giá một trăm lượng tiền mua thú rừng, đồng thời còn có một bức thư được niêm phong bằng sáp.
“ Liễu tiểu thư, mời người từ từ dùng trà. “ Tiền chưởng quầy nói rồi rời khỏi nhã gian. Liễu Tiêu Vân mở thư ra, ngoài mặt trông nàng rất bình thường, nhưng trong lòng lại hơi kích động, đây là thư Lạc Mặc Hàn viết cho nàng. Nội dung của bức thư rất đơn giản và rõ ràng: Ta đã đến kinh thành rất thuận lợi, vẫn bình an! Đừng mong nhớ!Cuối cùng cũng có tin tức của Lạc Mặc Hàn ở kinh thành, Liễu Tiêu Vân bình tĩnh cất thư vào không gian, uống một chén trà và bình tĩnh lại những suy nghĩ đang d.a.o động trong lòng mình. Ừm, bình an là tốt rồi.