Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:33:57
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Ừ, đã xây xong rồi, ta đã chuyển đến đó rồi. “

‘‘Thật sao? ” Liễu Văn Xương kinh ngạc: “ Một mình ngươi sống ở đó sao? ” Liễu Tiêu Vân cười gật đầu: “ Ử, ta ở một mình. “

Liễu Văn Xương liên tục cảm thán: “ Tiêu Vân, ta thật sự không thể không bội phục ngươi, ngươi can đảm thật đấy!”

Sau đó, Liễu Văn Xương, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc lên xe ngựa, Chương Nhược Cẩn đánh xe ngựa trở lại huyện thành. Sau khi mấy người Chương Nhược Cẩn rời đi, bầu trời tối sầm lại, một lúc sau, trời bắt đầu đổ xuống những cơn mưa phùn rả rích. Liễu Tiêu Vân và tẩu tử vội vàng gom quần áo đang phơi lại.

Chương thị vừa thu quần áo vừa nói: “ Mới buổi sáng vẫn còn nắng mà bây giờ lại mưa rồi! Ta quên đưa ô cho ca ca mất!”

Liễu Tiêu Vân an ủi tẩu tử: “ Tẩu yên tâm, trời mưa cũng không lớn, một lát nữa sẽ tạnh thôi. Đúng rồi, hình như trong xe ngựa còn có một tấm vải đầu dự phòng. “ Nghe nói trong xe ngựa còn có một tấm vải đầu dự phòng, Chương thị cũng yên lòng hơn, hai đứa con trai ngồi trong xe ngựa thì không cần lo, tấu ấy chỉ to cho ca ca ngồi đánh xe ngựa ở bên ngoài sẽ mắc mưa. Mưa phùn dày đặc không thể cày đất khai hoang được, Liễu Tiêu Minh không có việc gì làm, huynh ấy ra ngoài đi đến nhà Hạ thợ săn xem giếng nước thế nào rồi.

Đến nhà Hạ thợ săn, Liễu Bỉnh Đức cũng đang ở đó.

Trời mưa cũng không thể múc nước khoan giếng được, nhóm thợ xây thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về. Hạ Thiết Sinh chào Liễu Tiêu Minh: “ Tiêu Minh, ngươi cũng đến à. “

Liễu Tiêu Minh nói: “ À, ta chỉ đến xem thử thôi, lý chính đại bá cũng ở đây à? ” Liễu Bỉnh Đức hỏi Liễu Tiêu Minh: “ Chương đại phu đi rồi à? ”

Liễu Tiêu Minh cười nói: “ Đúng vậy, có lẽ cũng đã sắp đến trấn trên rồi. “ Liễu Bỉnh Đức thở dài: “ Trời mưa, đường khó đi, có thể đến huyện thành trước khi trời tối thì tốt biết mấy. “

. . . Chương thị cầm túi kim chỉ của mình làm giày cho cả nhà, Liễu Tiêu Vân cũng làm mấy món đơn giản, nàng ngồi bên cạnh, chỉ lát sau đã ngáp dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-295.html.]

Chương thị nói với Liễu Tiêu Vân: “ Trời mưa rất dễ ngủ buồn ngủ, Tiêu Vân, nếu muội thật sự buồn ngủ thì về phòng ngủ một lát đi. “ Liễu Tiêu Vân che miệng ngáp liên tục: “ Tẩu tử, trưa nay ăn no quá, tối nay muội không ăn đâu, lúc sáng muội dậy hơi sớm, giờ muội về ngủ một giấc. “

Chương thị nhìn ra ngoài nhà: “ Trời còn đang mưa, hôm nay ngủ lại ở đây đi. “

‘‘Mưa cũng không to lắm, hai con ch.ó con còn đang ở nhà nữa. “ Liễu Tiêu Vân đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chương thị đứng dậy lấy cho nàng một cái ô. . . .

Mưa phùn dày đặc, Liễu Tiêu Vân cầm ô đi về phía trang viên. Nàng ngẩng đầu nhìn núi rừng đằng xa, mưa bụi mù mịt, trong lòng nàng buồn bã vô cớ.

Buổi sáng nàng còn chạy bộ cùng Lạc Mặc Hàn, bây giờ có lẽ hắn đã đến An Vương phủ ở Lâm An phủ thành rồi. Lâm An phủ thành có đang mưa không? Bây giò hắn đang làm gì? Lần này, Lạc Mặc Hàn vừa đi, cũng không hiểu tại sao, nàng đã bắt đầu hơi nhớ hắn. Gió thu thổi cơn mưa phùn, mưa rơi nghiêng b.ắ.n ướt mặt nàng, cũng thấm ướt trái tim nàng, cảm giác nhớ nhung ai đó thật bất lực, đến giờ nàng mới từ từ nhận ra. Đúng vậy, không biết từ lúc nào, Lạc Mặc Hàn sớm đi vào trong lòng nàng.

Trong nhã gian của Tụ Trân lâu, hắn cẩn thận bôi thuốc lên cổ tay bị thương của nàng, còn dịu dàng ấm áp an ủi nàng. Lúc huấn luyện phủ binh trên núi, vì lo nàng mặc quần áo mỏng sẽ bị lạnh, hắn luôn cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng.

Trên đỉnh núi, hắn dốc lòng dạy nàng luyện khinh công, hắn còn nói với nàng, đã có hắn ở đây, nàng không cần sợ. Loại cảm giác được quan tâm chăm sóc thân mật như vậy, nàng đã thật sự cảm nhận được từng chút một.

Giữa con đường nhỏ trên núi, nàng tự do tự tại huýt sáo, hắn khẽ hát theo, hai người rất ăn ý.

Trên ngọn đồi nhỏ, hắn ôm lấy nàng trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, đưa nàng cùng bay lên, rồi giấu nàng trong lòng n.g.ự.c hắn, nàng cảm nhân được sự ấm áp trong lòng hắn.

Lúc nướng xiên thịt dê trong khe núi, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, dịu dàng đút cho nàng xiên thịt dê, ngay lúc đó, trong lòng nàng như được lan tỏa đầy mật ngọt.

Đêm qua, hắn đã dậy từ sáng sớm, mang theo đôi mắt với quầng thâm thật lớn đứng trước cửa nhà nàng đợi đến khi mặt trời lên, chỉ để cảm thấy an lòng canh giữ cho nàng, như vậy không phải ngốc lắm sao.

Loading...