Đêm qua đi ngủ hơi muộn, nhưng nàng đã quen với việc dậy sớm, vì vậy vẫn thức dậy đúng giờ. Sau khi vào không gian để tắm rửa nàng rời khỏi không gian, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị lên núi chạy bộ. Xuống lầu, vừa mở cửa phòng nàng nhìn thấy Lạc Mặc Hàn đang đứng tựa vào vách cửa.
Hắn dựa lưng vào tường, tay nắm chặt áp lên môi như thể đang suy nghĩ gì đó.
Cửa vừa mở ra, Lạc Mặc Hàn hơi giật mình, lập tức bước lên phía trước.
Liễu Tiêu Vân mỉm cười nói: “ Chào, buổi sáng tốt lành!”
“ Chào, buổi sáng tốt tành!” Trong đôi mắt phượng của Lạc Mặc Hàn có ý cười, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, dịu dàng nói: “ Nha đầu ngốc, nàng dậy sớm thế, trời tạnh mà lại mặc quần áo mỏng manh như vầy mà muốn lên núi chạy bộ sao? ” Liễu Tiêu Vân ngẩng đầu, nhướng mày hỏi ngược tại hắn: “ Chàng nói ta mà không thấy xấu hổ sao, không phải chàng còn dậy sớm hơn sao? Mới sáng sớm đã đứng ngay cửa làm môn thần, ngủ không ngon sao? ”
‘‘Làm sao nàng biết? ” Lạc Mặc Hàn cười tủm tim, trong lòng thầm nghị, tại để cho nàng đoán trúng rồi, đúng là không có gì có thể giấu diếễm được nàng.
Mới sáng sớm hắn đã tỉnh giấc lại không thể ngủ lại được cho nên đã rời giường đi tới cửa phòng Liễu Tiêu Vân, đứng đó canh nàng, trong lòng hắn mới thấy an tâm hơn một chút.
Những ngón tay mảnh khảnh của Liễu Tiêu Vân vuốt quầng thâm của hắn: “ Có quầng thâm lớn như vậy chàng sắp bắt kịp quốc bảo của quốc gia rồi đó, đồ ngốc, cả đêm chàng không ngủ đúng không? ” Đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng chạm vào khuôn mặt Lạc Mặc Hàn, ngón tay chạm vào làn da không khỏi khiến tâm trạng hắn nhộn nhạo, lỗ tai lập tức đỏ bừng, vội vàng thả nàng ra.
Liễu Tiêu Vân kinh ngạc: “ Cả đêm qua chàng thật sự không ngủ sao? Chẳng lẽ cứ đứng mãi ở cửa sao? ” Lạc Mặc Hàn hơi ngượng ngùng, hắn ấp úng nói: “ Ta ngủ đến rạng sáng nay thì bị tỉnh giấc mà không ngủ lại được, nên. . . “
“ Trời đất!” Liễu Tiêu Vân đỡ trán: “ Đúng là phục chàng thật đấy!” Lạc Mặc Hàn tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng, cười nói: “ Ta chạy bộ với nàng, được không? ”
“ Chờ một chút!” Liễu Tiêu Vân rút tay về, trở về phòng lấy một ly nước linh tuyền đưa cho hắn: “ Cho chàng, một ly nước buổi sáng!”
‘‘Cảm ơn nàng!” La Mặc Hàn cười cười, hắn cũng đang hơi khát nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, lập tức cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Hả? Hắn hơi híp mắt, ly nước buổi sáng này hơi ngọt!Đưa lại chiếc ly rỗng, hắn cười nói: “ Ta không ngại uống thêm một ly nữa đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-291.html.]
Liễu Tiêu Vân cười yếu ớt, trở lại phòng lấy một ly nước linh tuyền, đưa cho Lạc Mặc Hàn: “ Cho chàng đấy!” Lạc Mặc Hàn nhận lấy chén nước linh tuyền uống một hơi cạn sạch, đột nhiên cảm thấy đầu óc minh mẫn, tất cả mệt mỏi biến mất hết không còn dấu vết.
Hắn có chút khó hiểu, lắc lắc cái ly rỗng, hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Ly nước này của nàng là loại nước thần tiên gì vậy? ” Liễu Tiêu Vân nhịn cười, nghiêm lúc nói: “ Chàng suy nghĩ nhiều rồi! Làm gì có nước thần tiên, chẳng qua chỉ cho thêm chút đường thôi, đi thôi, chúng ta lên núi chạy bộ!”
Sau đó, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân bắt đầu lên núi chạy bộ.
Không khí trên núi tươi mát trong tành, những cơn gió se tạnh lướt qua làm tinh thần người ta phấn chấn, hai người nhìn nhau cười, tăng tốc chạy nhanh hơn. Trong lúc đang chạy bộ, Liễu Tiêu Vân nhìn nghiêng sang mỉm cười: “ Cảm giác chạy vào buổi sáng thế nào? ”
‘‘Ưm! Không tồi!” Tâm trạng Lạc Mặc Hàn vui vẻ: “ Nếu như ngày nào cũng có thể chạy bộ cùng nàng thì tốt rồi!”
Liễu Tiêu Vân khẽ mỉm cười: “ Chàng có vẻ chắc chắn vậy!”
Lạc Mặc Hàn cười: “ Tin tưởng ta, sau này ta sẽ làm được!”
Hai người chạy trên núi một hồi, cảm thấy đổ mồ hôi khá nhiều thì đổi thành đi bộ nhanh.
Sau đó, vận động cơ thể một chút, thực hiện một vài động tác kéo duỗi, hít thở sâu, cảm giác rất tà thoải mái! Tiếp đó, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân tay trong tay chậm rãi đi đạo trong rừng. Liễu Tiêu Vân đột nhiên dừng lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lạc Mặc Hàn, hỏi: “ Thật sự không cần ta đi đến kinh thành cùng chàng sao? ”
“ Không cần!” Lạc Mặc Hàn lập tức ôm nàng vào trong lòng, ánh mắt ấm áp và giọng nói cưng chiều: “ Ở nhà chờ ta là được rồi!”
Liễu Tiêu Vân thất vọng, không biết nên nói như thế nào: “ Được rồi, chàng nhớ bảo trọng!”
“ Được! Ta không ở bên cạnh nàng, nàng nhớ tự lo cho mình đấy!” Giọng điệu Lạc Mặc Hàn kiên định.
Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Tiêu Vân lấy ra một chiếc hộp đưa cho Lạc Mặc Hàn: “ Chàng cầm lấy cái này! đi Phòng khi cần thì dùng!”