Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:33:46
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vầng trăng sáng treo giữa trời đêm, nàng đứng trong sân, không phát hiện ai ở xung quanh cả. Không thể nào? Rõ ràng nàng nghe được âm thanh tựa như tiếng gió, dựa vào thính giác của nàng, nàng chắc cmhắn đó không phải tiếng gió. Chẳng lẽ nàng đã nghe lầm, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị quay về phòng thì một bóng người đã bay đến trước mặt. “ Tiêu Vân, là ta. “ Là giọng của Lạc Mặc Hàn.

“ Sao chàng quay về rồi, chẳng phải chàng đang đi đến Hồ huyện huyện thành ư? ” Liễu Tiêu Vân rất là kinh ngạc.

Hắn kéo tay nàng, hơi mừng rỡ: “ Không ngờ nàng đã chuyển đến đây vào hôm nay. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Có phải đã dọa đến chàng rồi không? ”

Lạc Mặc Hàn bật cười thành tiếng, hỏi ngược lại: “ Nàng dọa ta được nữa à? ”

Liễu Tiêu Vân đáp: “ Nhưng chàng vừa hù ta đấy, ta chỉ mới chuyển vào đây thôi. “

Hai người quay về phòng, nàng lại thắp sáng đèn lồng. Lạc Mặc Hàn nhìn lò sưởi âm tường đang bốc cháy, sự vui vẻ lan tỏa khắp đáy mắt: “ Lò sưởi âm tường này dùng thế nào? ”

“ Rất tốt, rất ấm áp. “ Liễu Tiêu Vân trả lời, sau đó đưa đĩa trái cây cho Lạc Mặc Hàn: “ Chàng ăn cơm chưa? ”

“ Ta ăn rồi. “ Hắn nhận lấy đĩa trái cây rồi bắt đầu ăn đào, thoáng nhìn quyển sách trên bàn, lập tức vui vẻ: “ Nàng rảnh rỗi đọc tiểu thuyết nhân gian đó à? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-290.html.]

Liễu Tiêu Vân ngồi trên ghế dài, thong thả trả lời: “ Chẳng phải ai đó đã nói ngồi quanh lò sưởi, pha trà đọc sách hay sao? Sau khi châm lò sưởi xong, ta rảnh rỗi nên mới tiện tay lấy một quyển sách trong thư phòng, không ngờ đây là lại một quyển tiểu thuyết nhân gian rất thú vị. “

Lạc Mặc Hàn bật cười, cực kỳ vui vẻ, không ngờ khi hắn quay về lại gặp được Liễu Tiêu Vân. Ban đầu hắn quay về sân của mình ở kế sân này, hai cái sân chỉ cách nhau một bức tường, đợi thân vệ và ám vệ đều quay về nghỉ ngơi, hắn mới đến sân này nhìn xem. Ai ngờ vừa bước vào sân thì đã bị nàng phát hiện. Lạc Mặc Hàn dời ghế dài của mình đến bên cạnh ghế dài của nàng, sau đó nằm song song với nàng, vừa nằm vừa ăn đào. Lửa bên trong lò sưởi cháy rất mạnh, ngọn lửa liên tục nhảy múa, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp. Liễu Tiêu Vân quay đầu hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Tại sao chàng về rồi? Có chuyện gì không? ” Nàng vẫn nhạy cảm như xưa.

Trước ánh lửa bập bùng, vẻ mặt của hắn dịu dàng nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: “ Tiêu Vân, khoảng thời gian này có thể ta sẽ về kinh thành một chuyến. “ Đêm nay hắn quay về là định gặp mặt chào tạm biệt với nàng mới đi kinh thành. Liễu Tiêu Vân khẽ nhíu hàng mày xinh đẹp, đặt sách lên bàn rồi hỏi: “ Lúc nào đi kinh thành? Đã có manh mối về những người ám sát bọn chàng chưa? ”

Lạc Mặc Hàn im lặng giây lát mới nói: “ Hoàng thượng âm thầm hạ thánh chỉ bảo hai ngày nay ta phải xuất phát, hơn nữa ta còn phải quay về Vương phủ xử lý công việc. Ta vẫn cho điều tra những người đó, có một ít manh mối nhưng rất mơ hồ. “ Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “ Ta quay về là vì muốn ngày mai gặp nàng, có lẽ chuyến hồi kinh lần này đến tận cuối năm mới quay về đây. “ Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Có cần ta giúp không, hay là ta đến kinh thành với chàng nhé? ”

Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong lò sưởi âm tường, vẫn chưa quyết định, chỉ nói: “ Nàng không cần đi đâu cả, ở nhà chờ ta là được rồi. “ Liễu Tiêu Vân đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa suy nghĩ theo thói quen. Nàng từ tốn cất giọng: “ Ta nhớ chàng từng nói chứng đau đầu của Hoàng thượng sẽ tái phát vào đầu mỗi tháng. . . “

Đôi mắt của hắn trở nên lạnh lẽo: “ Hoàng thượng thầm hạ thánh chỉ ta phải quay về kinh thành trước cuối tháng. “ Liễu Tiêu Vân chỉ nhíu mày không nói. Hắn đứng dậy, đặt đĩa trái cây xuống rồi mới kéo tay nàng và nói: “ Nàng đừng lo, cuối năm ta sẽ quay về. Giờ này cũng trễ lắm rồi, nàng rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng về nghỉ ngơi đây. “ Dứt lời, hắn ra khỏi phòng, bay về sân của mình.

Liễu Tiêu Vân biết Lạc Mặc Hàn không muốn nói nhiều về chuyến hồi kinh lần này. Thế là nàng tắt đèn lồng, lấy đèn pin ra, quay về phòng ngủ trên lầu hai để nghỉ ngơi. …Sáng hôm sau, khi Liễu Tiêu Vân tỉnh dậy, nàng xuống giường rồi đi đến bên cửa sổ, vén rèm sa nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa tỏ, nàng vẫn tỉnh dậy vào khoảng thời gian như mọi ngày.

Đổi chỗ nghỉ ngơi cảm giác cũng không tệ lắm, nàng ngồi trên giường làm vài động tác duỗi người đả thông kinh mạch.

Loading...