Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:33:40
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng biết nữ tử cổ đại mười lăm tuổi đã tới tuổi cập kê, có thể bàn chuyện cưới gả rồi. Sinh nhật của nguyên chủ là ngày mười chín tháng năm, đến đó sẽ tròn mười lăm tuổi. Mấy ngày hôm trước tấu tử còn hỏi nàng có người trong lòng không, chỉ là nàng không để chuyện này trong lòng. Lạc Mặc Hàn nhìn nàng chăm chú, thấy sắc mặt của nàng thất thần, đọa nàng rồi saol

Một lát sau, Liễu Tiêu Vân sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi: “ Thân phận của chàng đính hôn thế nào? ”

Lạc Mặc Hàn tức cười, hỏi: “ Sao thân phận của ta không thể đính hôn? ”

Thấy Liễu Tiêu Vân vẫn lấy thân phận mình ra nói, Lạc Mặc Hàn có chút tức giận.

Hãn trầm giọng nói: “ Tiêu Vân, có một số việc chúng ta nên cùng nhau đối mặt, có đúng không? ” Liêu Tiêu Vân đã tỉnh táo tại, Lạc Mặc Hàn nói cũng đúng, có một số việc vân cần hai người cùng nhau đối diện. Vì vậy nàng nói: “ Bây giờ có phải hơi sớm. . . “

Lạc Mặc Hàn nở nụ cười: “ Nha đầu ngốc, chúng ta chỉ đính hôn trước, nếu không có người cầu hôn nàng thì sao đây? ”

Liễu Tiêu Vân thốt lên: “ Sẽ không đâu!” Con ngươi Lạc Mặc Hàn sâu thẳm, nhìn nàng chăm chú:” Nàng đã đến tuổi cập kê, lỡ như có người cầu hôn nàng thì sao? ”

Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Rất đơn giản, có người cầu hôn, ta không đồng ý là được!” Lạc Mặc Hàn lại hỏi: “ Vậy ca ca tẩu tử thì sao, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? ”

“ Ca ca tẩu tử rất tốt, sẽ không ép buộc ta!” Liễu Tiêu Vân tự tin nói. Lạc Mặc Hàn dựa vào lưng ghế bành, ngón tay như ngọc gõ nhẹ vào mặt bàn, mắt phượng nhìn chăm chú, không nói thêm gì nữa.

Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút, nói thêm: “ Chàng thật sự nghĩ nhiều rồi, Tân Liễu thôn là một gia tộc lớn, chắc chắn người cùng tộc sẽ không kết thân. Bọn ta vừa định cư chỗ này, mười dặm tám thôn đều không quen biết, làm gì có người tới cửa cầu hôn!” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lạc Mặc Hàn vương nỗi sầu, hắn đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh Liễu Tiêu Vân rồi ôm lấy nàng: “ Đều tại ta không tốt nên đã khiến nàng sợ hãi, ta chỉ muốn chăm sóc cho nàng, vậy nên hai chúng ta hứa hôn sớm hơn không được ư? ”

Liễu Tiêu Vân đứng dậy, nhìn hắn rồi nhíu mày trả lời: “ Ngọc bội của chàng vẫn ở chỗ ta, ta còn sợ chàng chạy hay sao? ” Lạc Mặc Hàn tức quá hóa cười, nàng luôn trả lời không theo kịch bản như vậy.

Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng nên sao nỡ chạy cơ chứ. Lạc Mặc Hàn ôm nàng vào lòng rồi thở dài, dịu dàng nói: “ Tất nhiên ta sẽ không chạy rồi, nha đầu ngốc à, ta chỉ lo lắng cho nàng. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-287.html.]

Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Không cần lo, ta cũng không chạy đâu. “ Lạc Mặc Hàn khẽ xoa nhẹ mái tóc của nàng, nhẹ nhàng chớp mắt, giọng điệu dịu dàng và từ tốn: “ Ta phải đến Hồ huyện huyện thành, nàng cần gì cứ nói, lần sau ta mang đến cho nàng. “

Liễu Tiêu Vân ngẩng đầu, đôi mắt rực rỡ nhìn vào hắn, nụ cười hờ hững treo trên khóe môi: “ Không cần, ta đã chuẩn bị đủ cả rồi. “

Vẫn tà nụ cười hững hờ đó, trái tim của hắn khẽ hãng một nhịp, không nhịn được cúi đầu hôn nàng. Liễu Tiêu Vân lập tức cứng người nhưng tại không khước từ. Hai bò môi mân mê lân nhau, nàng khẽ nheo mắt lại, hàng mi dài run rẩy tùy ⁄Z V. Một lát sau, Lạc Mặc Hàn mới buông nàng ra. Hắn ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ và đôi mắt thẹn thùng của nàng thì không khỏi mỉm cười.

Hắn hiểu rõ nàng, hắn đã bắt gặp biểu cảm vụn vặt của nàng và cũng đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Lúc này hắn rất rõ trong trái tim nàng có hắn, nàng cũng yêu hắn. Kiếp này hai người may mắn gặp nhau, hiểu nhau ôm nhau, trở thành người yêu của nhau thì còn mong cầu gì hơn.

Giọng Lạc Mặc Hàn trầm lắng: “ Nha đầu ngốc, ta có lòng tin với nàng, nàng hãy tin tưởng ta được không? ”

Liễu Tiêu Vân nâng đôi mắt sáng rỡ lên, ánh mắt tràn ngập tin tưởng: “ Ư, ta biết rồi, chàng đừng nghĩ quá nhiều. “

‘‘Ta đến huyện thành xử tý một số việc, phải mất một khoảng thời gian mới quay về thăm nàng. “

‘‘Chàng xử tý công việc của mình đi, ta cũng đi làm chuyện của ta. “

Sau đó Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân cùng đi xuống lầu rồi khóa cửa sân lại, hắn lên xe ngựa đi đến huyện thành, Liễu Tiêu Vân một mình quay về nhà.

Chương thị thấy nàng đã về thì cười nói: “ Ta còn tưởng hôm nay muội không về ăn cơm trưa nữa kìa. “

Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Tẩu tử, ca ca vẫn chưa về sao? ”

“ Vẫn chưa, có lẽ chàng ấy không tìm được thợ đào giếng rồi. “ Chương thị vừa nói vừa đi vào nhà bếp: “ Ta đã làm xong cơm trưa và chừa phần cho chàng ấy, chúng ta ăn trước đi. “

Loading...