“ Nàng thích là tốt rồi!” Lạc Mặc Hàn mỉm cười, ôn hòa nói thêm: “ Đợi lát nữa hãng cất tranh cuộn, nàng mở cái hộp trên bàn đọc sách trước đi. “
‘‘Trong hộp có gì vậy? ” Liễu Tiêu Vân nói xong mở hộp ra, trong hộp tà khế ước nhà đất: “ Đây là. . . “ Ngón tay như ngọc của Lạc Mặc Hàn gõ nhẹ vào mặt bàn: “ Đây là cửa hàng lương thực mở cho nàng ở Lâm An phủ thành, đã đóng ấn quan ở nha môn, nàng ký tên ấn dấu tay tên trên là được!”
Liễu Tiêu Vân lập tức trợn tròn mắt, hỏi: “ Chàng đã làm xong rồi sao? ”
Trong đôi mắt thâm thúy của Lạc Mặc Hàn tràn đầy ý cười, giọng điệu chậm rãi: “ Ừm, cửa hàng lương thực đã mở được một thời gian, chừng nào nàng đến Lâm An phủ thành, xem thử có hài lòng không. “
Liễu Tiêu Vân mỉm cười xinh đẹp: “ Chàng làm việc, ta yên tâm!”
“ Vậy ư!” Lạc Mặc Hàn cười ha ha một tiếng, nói: “ Mở thêm cửa hàng lương thực ở Hồ huyện huyện thành thì sao? ” Liễu Tiêu Vân cười khẽ: “ Đại ca à, ăn một miếng không béo được tuôn đâu! Từ từ đi!” Lạc Mặc Hàn nhìn Liêu Tiêu Vân, sâu xa nói: “ Không sao, sau khi mở cửa hàng sẽ có người giúp nàng quản tý. “
Liễu Tiêu Vân cất tranh cuộn và hộp: “ Không vội, sau này rồi nói!”
“ Được rồi!” Lạc Mặc Hàn đứng dậy, kéo tay Liễu Tiêu Vân đi xem phòng ngủ của nàng. Phòng ngủ cũng đã trang hoàng xong. Liễu Tiêu Vân để ý, nói là phòng ngủ nhưng thật ra là ba gian phòng thông nhau, một căn phòng ngủ, một phòng trang điểm, một phòng để quần áo. Gian phòng được bài trí tối giản phóng khoáng, giường, tủ quần áo, bàn trang điểm, tất cả đồ nội thất đều làm từ gỗ đàn, trong phòng thoang thoảng hương gỗ đàn. Gỗ đàn mùa đông chạm vào không lạnh, mùa hè chạm vào không nóng, đó cũng là một trong những nguyên nhân Liễu Tiêu Vân thích gỗ đàn. Đồ đạc trên giường đều đã chuẩn bị sẵn, cả son phấn bột nước trên bàn cũng được chuẩn bị tốt.
“ Mở tủ ra xem đi!” Lạc Mặc Hàn cưng chiều nói. Liễu Tiêu Vân mở tủ trong phòng để quần áo, có hơi ngây người. Trong tủ treo đầy quần áo tơ lụa bốn mùa mới tinh, đều là màu xanh nhạt nàng thích. Lạc Mặc Hàn ở sau lưng thấp giọng nói: “ Ta thấy bình thường nàng thích mặc màu xanh nhạt nên chuẩn bị thêm một ít. “ Liễu Tiêu Vân xoay người, nói: “ Mặc Hàn, không phải chàng bận rộn nhiều việc ư, sao còn có thời gian mua những thứ này? Thật ra ta tự mua là được rồi!”
Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Ta muốn cho nàng thứ tốt nhất, muốn nàng xách túi vào là ở được, không biết nàng có hài lòng với những thứ này không? ” Trong lòng Liễu Tiêu Vân tự nhủ, sao tên này lại nhiều lời ngọt ngào như vậy!Lạc Mặc Hàn như nhớ ra gì đó, lấy ra một hộp gấm lớn từ phía dưới cùng tủ quần áo. Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Đây là cái gì vậy? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-286.html.]
Lạc Mặc Hàn cười ha ha một tiếng: “ Nàng mở ra xem chẳng phải sẽ biết ư!” Liễu Tiêu Vân không khỏi lắc đầu, hôm nay tên này cứ như ảo thuật vật, cứ bất ngờ lấy ra vài thứ. Nàng mở hộp gấm ra mới biết thì ra là một cái đệm da sói hoàn chỉnh, cảm giác cũng không tệ lắm, màu lông trắng tuyết, không lẫn một chút màu tạp nào. Liễu Tiêu Vân đóng hộp gấm lại, cười nói: “ Ừm, cảm giác không tệ! Ta nhận!” Nói xong, nàng đặt hộp gấm vào trong tủ lại.
Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Nàng thích là được rồi!” Đây là con sói hai người săn được trong lần hợp tác thứ hai, hắn cố ý tìm thợ làm thành đệm. “ Ừm, trưa rồi. . . “ Liễu Tiêu Vân đã hứa với tẩu tử sẽ trở về ăn trưa. Lạc Mặc Hàn không đợi nàng nói xong đã kéo tay nàng trở lại thư phòng.
“ Sao vậy? ” Liễu Tiêu Vân có chút không hiểu. “ Tiêu Vân, nàng ngồi xuống trước đi!” Lạc Mặc Hàn nói. Liễu Tiêu Vân ngồi xuống. Lạc Mặc Hàn ngồi xuống đối diện nàng, đưa cho nàng một xâu chìa khóa: “ Nàng cất mấy cái chìa khóa này đi!”
Liễu Tiêu Vân vui vẻ nhận lấy: “ Ừm!”
Lạc Mặc Hàn lơ đãng hỏi: “ Tiêu Vân, chúng ta có thể đính hôn trước được không? ” Hả? Đính hôn! Liễu Tiêu Vân nghe xong suýt chút nữa tự sặc nước miếng của mình, không khỏi ho vài cái. Lạc Mặc Hàn vừa bực mình vừa buồn cười. Nghe thấy đính hôn sao nàng tại có phản ứng như thế!
Hắn đứng dậy, đi qua vỗ nhẹ lưng nàng: “ Nàng không sao chứ? ”
Liễu Tiêu Vân chỉ vào ghế bành đối diện, ý bảo hắn ngồi xuống. Lạc Mặc Hàn đành phải ngồi xuống lại.
Liễu Tiêu Vân rất muốn nói, mới mười lăm tuổi, đính hôn cái gì!
Có điều nghĩ lại thì, không đúng, nguyên chủ mười bốn tuổi đã đính hôn rồi sau đó lại bị từ hôn.
Tuy rằng tuổi tâm lý của nàng là ba mươi, nhưng kiếp trước nàng cũng chưa từng yêu đương đính hôn với ai, ở kiếp này mười lăm tuổi đã phải đính hôn sao?