Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:56:06
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Mặc Hàn có chút ngượng ngùng: “ Không phải nàng thích đánh đ.ấ.m à? ” Liễu Tiêu Vân lặng lẽ lấy tạ tay và một số dụng cụ hỗ trợ luyện tập như là xà đơn xà kép ra, đặt trong phòng tập thể dục. Lạc Mặc Hàn thấy vậy thì kinh ngạc, sau đó cười ha ha, không khỏi hỏi: “ Có phải còn có cả máy chạy bộ nữa đúng không? ”

Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Không cần máy chạy bộ, sáng nào ta cũng sẽ lên núi chạy bộ. “

Lạc Mặc Hàn im lặng một lúc, ôn tồn hỏi: “ Sáng nào nàng cũng lên núi à? ”

Lúc còn huấn luyện phủ binh, trong suốt một tháng, nàng vẫn luôn lên núi chạy bộ khi trời còn chưa sáng tỏ.

Hai mắt Liễu Tiêu Vân nhìn thẳng, gật đầu, vẻ mặt nghiêm lúc: “ Ừm. Lên núi chạy bộ rèn luyện thân thể, không khí trên núi cực kỳ trong tành, chạy bộ rất thoải mái. “ Lạc Mặc Hàn dịu dàng nói với nàng: “ Về sau trời mà lạnh thì có thể rèn luyện trong phòng tập thể dục, không cần phải tên trên núi nữa. “ Liễu Tiêu Vân không cho tà đúng: “ Không có việc gì, ta quen rồi. “

Lạc Mặc Hàn tiến lên vuốt mái tóc nàng: “ Được rồi, lúc lên núi chú ý một chút, đụng phải mưa tuyết thì đừng lên núi!”

Liễu Tiêu Vân gạt tay hắn ra, vẫn không cho là đúng: “ Không sao, ta không yếu ớt như vậy. “ Lạc Mặc Hàn vừa bực mình vừa buồn cười: “ Nha đầu ngốc, lúc tuyết rơi ở bên lò sưởi vừa uống trà vừa đọc sách không được sao? ”

“ Được rồi!” Liễu Tiêu Vân hiểu ý của hắn, nhưng vẫn nói một câu: “ Thật ra lúc tuyết rơi, phong cảnh trên núi cũng không tệ!” Lạc Mặc Hàn cười: “ Được rồi, chờ tuyết rơi ta và nàng cùng nhau lên núi!”

Liễu Tiêu Vân cười không nói gì. Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới thư phòng, Liễu Tiêu Vân liếc mắt đã thích, cái thư phòng này cũng khí thế quá đi!

Một cái bàn đọc sách lớn đặt giữa thư phòng, trên bàn đặt giấy bút, một cái hộp, còn có hai quyển trục. Hai bên bàn đặt hai cái ghế bành, trên tường treo bốn bức tranh chữ, mai lan cúc trúc. Hai kệ sách dựa vào tường, bên trên bày sách vở các thứ. Bàn đọc sách, ghế bành, kệ sách đều làm từ gỗ đàn, gỗ đàn có mùi thơm, có thể chống ăn mòn, chống kiến gặm nhấm, rất thích hợp để làm thành kệ sách.

Liễu Tiêu Vân đi tới trước kệ sách lật xem, phát hiện trên kệ sách sách gì cũng có. Hứng thú của nàng rất rộng, thích đọc sách các loại lĩnh vực. Hiểu biết của nàng về thời đại hiện tại không nhiều lắm, đúng lúc thông qua những quyển sách này tìm hiểu một chút. Lạc Mặc Hàn cười hỏi: “ Thích không? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-285.html.]

Liễu Tiêu Vân nhẹ gật đầu, vui vẻ nói: “ Rất thích! Cảm ơn chàng!” Nàng nhìn thấy mấy cuốn bí tịch võ công kia cũng đặt trên kệ sách, vì vậy hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Sao lại đem mấy cuốn sách nhỏ này về đây rồi!”

Trong mắt Lạc Mặc Hàn mỉm cười, nhìn nàng chăm chú: “ Thấy nàng thích nên đưa cho nàng!”

Nói xong, hắn kéo tay nàng đi tới trước bàn đọc sách, chỉ vào ghế bành nói với nàng: “ Ngồi xuống trước đi, nhắm mắt tại, ta cho nàng xem đồ tốt!” Sau khi Liêu Tiêu Vân ngồi xuống, lòng tràn đầy nghi hoặc, dựa vào bàn chống căm hỏi: “ Cái gì vậy? ” Lạc Mặc Hàn cười, lặp tại lần nữa: “ Nhắm mắt tại!”

“ Ấu trĩ!” Liễu Tiêu Vân nói xong vẫn nhắm mắt lại: “ Vậy được rồi chứ? ”

Lạc Mặc Hàn mở tranh cuộn ra, ôn hòa nói: “ Được rồi, có thể mở mắt ra!”

Liễu Tiêu Vân vừa mở mắt nhìn lập tức ngây người, hồi lâu sau mới hỏi: “ Mặc Hàn, là chàng vẽ sao? ”

Sao Liễu Tiêu Vân có thể không kinh ngạc được, đập vào mắt tà hai bức tranh cuộn, nữ tử trên bức tranh không phải nàng thì tà ai. Chỉ có điều trên một bức tranh tà nàng kiếp trước, mặc quần áo tiện vận động, bức còn lại là nàng kiếp này, mặc váy. Hai bức tranh cuộn mở ra trên bàn đọc sách, Liêu Tiêu Vân rất kinh ngạc, làm sao hắn vẽ mình sinh động như thế.

Lạc Mặc Hàn dựa vào lưng ghế bành, mắt phượng nhìn chăm chú, ngón tay thon dài như ngọc gõ nhẹ vào mặt bàn: “ Ừm, là ta vẽ! Mấy ngày trước nhớ nàng, lại không gặp được nàng, chỉ dựa vào trí nhớ vẽ hai bức chân dung của nàng. “

Hắn tự nhận là kỹ năng vẽ tinh xảo, nhưng cẩn thận xem xét Liễu Tiêu Vân ngồi đối diện vẫn cảm thấy mình vẽ không hoàn mỹ lắm.

Liễu Tiêu Vân buông mắt im lặng. Lạc Mặc Hàn như nhìn thấu lòng nàng, hiểu rõ nàng, vì vậy nàng trên bức tranh mới sinh động như thế.

Lạc Mặc Hàn phá vỡ sự im lặng, vừa cười vừa nói: “ Sao thế! Nha đầu ngốc, năm sau hoa sen nở, ta lại vẽ cho nàng một bức!”

Liễu Tiêu Vân giương mắt, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Ừm, ta nhận hai bức này trước, năm sau hoa sen nở, chàng đừng nuốt lời. “

Loading...