Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:55:59
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Văn Uyển dựa sát vào người mẫu thân mình, giống như một cô nương ngoan ngoãn: “ Mẹ à, sẽ không đâu. “ Nghe con gái nói thế, Tào thị cũng biết suy nghĩ của con gái mình thế nào. Chương đại phu cứu nàng ấy một mạng, trong lòng Liễu Văn Uyển luôn mang ơn hắn ta. Thế nhưng nàng ấy biết rõ, Chương đại phu giống như mây trên trời, cách nàng vừa cao vừa xa, lúc đến khi đi, khiến cho người ta không đoán được. Từ nhỏ Hạ Thiết Sinh đã quan tâm che chở nàng ấy chẳng khác nào ca ca ruột, cảm giác ấy khiến nàng thấy an lòng.

Ngày qua ngày, thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã đến trung tuần tháng mười một. Buổi sáng ngày hôm đó, Liễu Tiêu Minh và Hạ thợ săn đến Hưng Đức trấn tìm thợ đào giếng nước, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử ra ruộng khai hoang.

Trong khoảng thời gian này, các thôn dân tập trung khai hoang được rất nhiều đất ruộng, người nhiều thì có đến hai mươi, ba mươi mẫu, người ít cũng phải có mười mấy mẫu.

Liễu Tiêu Minh khai hoang được hai mươi mẫu đất, thời tiết ngày một lạnh, có mấy gia đình trong thôn muốn đào giếng nước. Sau khi bàn bạc, họ quyết định đến Hưng Đức trấn tìm thợ đào giếng.

Chương thị hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Bên chỗ ngọn đồi hoang xây dựng thế nào rồi?

Liễu Tiêu Vân cười đáp: “ Đã sắp xong rồi. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-282.html.]

“ Có thật thế không? ” Chương thị hỏi tiếp: “ Nhà xây xong rồi, muội định làm thế nào nữa? ”

Liễu Tiêu Vân nói với tẩu tử: “ Phòng bên ngọn đồi nhỏ kia nhiều lắm, tẩu tử nói với ca ca của muội một tiếng, chúng ta cùng chuyển tới đó đi. “ Chương thị lắc đầu: “ Tính của ca muội cứng rắn lắm, chàng ấy đã không tán thành chuyện muội khai hoang ngọn đồi nhỏ, muội cảm thấy chàng ấy sẽ đồng ý chuyển đến đó sao? ” Liễu Tiêu Vân suy nghĩ một chút, rồi bảo: “ Để tiện cho việc khai hoang ngọn đồi nhỏ, có lẽ muội sẽ chuyển qua đó ở. “ Chương thị cười nói: “ Muội xây nhà ở đó chẳng phải là vì để khai hoang ngọn đồi nhỏ sao? Ta ủng hộ muội, muội cứ chuyển qua đó đi, dù sao nó cũng cách nhà ta không xa lắm. “

Trong lúc hai người đang hăng say bàn chuyện khai khẩn đất hoang, bỗng nhiên, Liễu Tiêu Vân nghe thấy tiếng ưng kêu vang trời. Ngẩng đầu nhìn lên, Liễu Tiêu Vân vui vẻ khi thấy hai con chim ưng non đang lượn xung quanh bầu trời, vừa lượn vừa kêu lớn, nàng lập tức phất roi về phía không trung. Chương thị không hiểu chuyện gì, nhìn Liễu Tiêu Vân hỏi: “ Tiêu Vân, muội đang làm gì thế? ” Liễu Tiêu Vân sung sướng đáp: “ Tẩu tử, tẩu ngửa đầu nhìn lên trời đi. “ Chương thị ngẩng đầu nhìn một chút, cười hỏi: “ Chẳng lẽ hai con chim ưng kia biết muội à? ”

Tẩu ấy vừa dứt lời, hai con chim ưng đã bay xuống đậu trên bả vai của Liễu Tiêu Vân. Chương thị sợ hãi đến mức vỗ n.g.ự.c lấy lại tinh thần: “ Ôi trời, Tiêu Vân, muội làm ta sợ quá. “ Liễu Tiêu Vân im lặng gỡ lá thư buộc trên đùi chim ưng xuống, đặt vào trong ống tay áo, sau đó nàng thả hai con chim ưng bay đi: “ Không sao đâu. Tẩu tử, đây là hai con chim ưng do Mặc Hàn nuôi đó. “ Chương thị ngồi một lúc mới lấy lại tinh thần, trong lòng tẩu ấy thoáng thấy buồn bực, tại sao lại là cái người tên Mặc Hàn kia, người này lại muốn đến tìm Tiêu Vân chứ gì? Nghĩ vậy, tẩu ấy bèn nói với Tiêu Vân: “ Sắp trưa rồi, ta về nhà nấu cơm, muội qua bên ngọn đồi nhỏ thăm nom chút đi. “

Liễu Tiêu Vân cười đáp: “ Vâng, tẩu tử, đợi muội dắt bò về xong sẽ qua bên đó xem sao. “ Chương thị thở dài, giục: “ Muội cứ đi đi, để bò đó ta dắt về nhà cho. “ Nói xong, tẩu ấy lấy chiếc roi từ tay Liễu Tiêu Vân: “ Đi đi thôi, đừng quên về nhà ăn cơm trưa đấy!”

‘‘Muội biết rồi. “ Liễu Tiêu Vân đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía ngọn đồi nhỏ. Vừa đi, nàng vừa lấy lá thư giấu trong tay áo ra, trong thư viết: Nhớ nàng. Ta đã đến ngọn đồi nhỏ. Khóe môi nàng khẽ cong lên, Liễu Tiêu Vân cuộn lá thư lại bỏ vào trong ống tay áo. Lạc Mặc Hàn đứng ở chỗ cao trên ngọn đồi nhỏ, từ khoảng cách rất xa hắn đã nhìn thấy Liễu Tiêu Vân đang đi về phía bên này, ý cười trong mắt hắn càng thêm đậm.

Liễu Tiêu Vân vừa mới đi tới ngọn đồi nhỏ, Lạc Mặc Hàn đã phi thân tới. Hắn vươn đôi tay dài ôm nàng vào ngực, dùng tấm áo choàng rộng lớn bao vây nàng, ôm nàng bay lên núi. Lận Anh và Quý Toản cùng nhau quay về hướng khác, coi như chẳng nhìn thấy cái gì cả. Liễu Tiêu Vân mím môi, gắt giọng: “ Chàng đó, cái tên điên này. “ Lạc Mặc Hàn bật cười, trong nháy mắt, hai người đã bay tới một rừng rậm trên núi. Hai người từ từ hạ xuống, Lạc Mặc Hàn ôm nàng vào lòng, xoa mái tóc đen như mực của nàng, thong thả hỏi: “ Có nhớ ta không? ”

Loading...