Liễu Bỉnh Đức vui ra mặt: “ Quyết định rồi, vào ngày mùng mười tháng chạp năm nay. “
‘‘Chà, ngày đẹp quá, chúc mừng. Chúc mừng ngài nhé. Trước năm mới là có thể uống rượu mừng rồi. “ Thôn dân liên tục nói chúc mừng Liễu Binh Đức. Trước đó, Liễu Binh Đức còn cảm thấy hơi lo lắng. Bây giờ, cả hai vợ chồng Liễu Bỉnh Đức đều cảm thấy vô cùng hài lòng với nàng dâu mới này, Cổ Tử Nhân đoan trang thanh nhã, thông minh khéo léo, tại có tài thêu thùa, may vá đúng là không thể chê vào đâu được.
Mẫu thân của Cổ Tử Nhân mất cách đây ba năm về trước, vợ chồng Liễu Bỉnh Đức muốn đối xử với nàng dâu này như con gái.
Liễu Tiêu Minh về đến nhà, Chương thị đã nấu xong bữa tối, sau đó ba người cùng dùng bữa. Lúc ăn cơm, Chương thị hỏi Liễu Tiêu Minh: “ Chàng có gặp ca ta chứ? ”
Liễu Tiêu Minh gật đầu: “ Lúc ta đến đó, huynh ấy còn đang bận điều chế thuốc viên ở Hạnh Lâm đường. “
Chương thị tiếp tục hỏi: “ Chàng đã đến trường tư thục thăm Thừa Nam và Thừa Bắc chưa? ”
Liễu Tiêu Minh cười nói: “ Lúc trưa ta có đến trường tư thục thăm hai đứa một lúc. Hai tên nhóc thối đó học hành khá lắm, phu tử còn phải tấm tắc khen cả hai đứa học thuộc lòng nhanh. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-281.html.]
“ Có thật thế không? ” Chương thị nghe xong cảm thấy rất mừng, mang theo tâm trạng sung sướng, tẩu ấy cảm thán: “ Không ngờ hai đứa nhỏ nhà ta còn biết đọc sách nữa. “
Liễu Tiêu Vân lập tức nói: “ Tẩu tử, nếu tẩu nhớ Thừa Nam và Thừa Bắc, ngày mai chúng ta lên huyện thành thăm hai đứa đi. “
Chương thị suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu bảo: “ Không nên quấy rầy chúng thì hơn. Chỉ cần hai đứa chăm chỉ đọc sách là được. “ Liễu Tiêu Minh cười bảo tẩu ấy: “ Không sao đâu, mấy hôm nữa được nghỉ, kiểu gì hai đứa nó cũng về. “ Liễu Tiêu Vân tò mò hỏi: “ Ca, các huynh đến nhà Cổ sư gia rồi đã nhìn thấy con gái của người ta chưa? Trông nàng ấy thế nào? ” Liễu Tiêu Minh lắc đầu, đáp: “ Sau khi đưa sính lễ đến chúng ta trở về ngay nên không nhìn thấy con gái của Cổ sư gia. “
“ Lúc đính hôn, đằng gái sẽ không thể tùy tiện ra ngoài gặp gỡ người khác. “ Chương thị tiếp lời Liễu Tiêu Minh, tẩu ấy nhìn về phía Liễu Tiêu Vân, nửa đùa nửa thật bảo: “ Đến khi muội đính hôn cũng giống y như vậy. Không thể tùy tiện gặp người khác được. “ Liễu Tiêu Vân giả vờ như bản thân không nghe thấy gì hết, nàng gắp một miếng thịt gà đặt vào bát của tẩu tử, bảo: “ Tẩu tử à, tẩu ăn đi này. “ Chương thị bật cười, Liễu Tiêu Minh lườm nàng một cái, không vui nói: “ Ăn cơm đi thôi. “ Sau bữa cơm trưa, Hạ thợ săn đến nhà của Liễu Bỉnh Đức. Sau khi chào hỏi xong, Tào thị kéo con gái vào phòng mình, trên gian nhà chính chỉ còn lại hai người là Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn. Tâm trạng của Liễu Bỉnh Đức rất tốt, hắn ta mời Hạ thợ săn ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Hạ thợ săn mới hỏi: “ Ta nghe Thiết Sinh nói, hôm nay Văn Xương đính hôn rất thuận lợi. “ Liễu Bỉnh Đức gật đầu: “ Ừ, đúng là rất thuận lợi. “ Hạ thợ săn tiếp tục hỏi: “ Đã quyết định xong ngày tháng thành thân chưa? Kiểu gì cũng phải chọn một ngày lành tháng tốt. “ Liễu Bỉnh Đức hớn hở đáp: “ Hai nhà đã bàn bạc xong cả rồi, chúng ta quyết định lấy ngày mùng mười tháng chạp năm nay làm ngày thành thân. “
“ Ừ! Không tồi. Ngày tháng đều đẹp. Nói như vậy là năm nay Văn Xương thành hôn rồi. Lý chính, chúc mừng ngươi. “ Hạ thợ săn chúc mừng Liễu Bỉnh Đức. Liễu Bỉnh Đức nghe xong khóe miệng cong lên đến vui vẻ: “ Đến lúc ấy, người của cả thôn phải đến chung vui với ta mới được!” Hai người ở trên nhà chính nói chuyện, Tào thị hỏi con gái: “ Uyển Nhi, mẹ hỏi con, có phải trưa nay Thiết Sinh giúp đỡ con ở nhà bếp không? ” Liễu Văn Uyển gật đầu: “ Mẹ, Thiết Sinh ca vẫn ở nhà bếp giúp con mà. Đến bữa trưa người ta cũng không được ăn đấy. “
Tào thị tiếp tục hỏi: “ Uyển Nhi, ca con đã đính hôn rồi, cuối năm nay sẽ thành hôn. Con cũng đã lớn rồi, chuyện của Thiết Sinh, trong lòng con nghĩ như thế nào. Cứ nói cho mẹ nghe, mẹ muốn biết suy nghĩ của con. “ Liễu Văn Uyển im lặng một lát rồi nói: “ Mẹ à, con gái cũng chẳng biết nên làm thế nào cả, mẹ và cha cứ quyết định mọi chuyện đi. “ Tào thị nghe vậy bèn nói: “ Thật ra cha mẹ đều biết, Thiết Sinh là một đứa trẻ tốt. Tuy nó không thích nói chuyện, thế nhưng từ nhỏ đã biết bảo vệ con, đã vậy còn luôn đối xử tốt với con. “ Liễu Văn Uyển khẽ nói: “ Mẹ à, những việc này con biết cả mà. “
Tào thị nhìn cô con gái hiểu chuyện của mình, đau lòng nói: “ Cha mẹ lo con sẽ tủi thân. “