Liễu Bỉnh Đức không đợi huynh ấy nói xong đã ngắt lời: “ Ngày mai ta muốn lên huyện thành cùng ngươi. “
‘‘Ô. “ Liễu Tiêu Minh tiếp tục hỏi: “ Sáng mai sao? ” Liễu Bỉnh Đức gật đầu, cười nói: “ Sáng mai nhà ta đi cầu hôn, thế nên mới muốn mượn xe ngựa của nhà ngươi một ngày. “
“ Cầu hôn? ” Liễu Tiêu Minh cảm thấy hơi nghi ngờ bèn hỏi lại: “ Văn Xương muốn đính hôn sao? Chẳng hay Văn Xương muốn đính hôn với cô nương nhà ai thế lý chính? ”
Liễu Bỉnh Đức cười ha ha nói: “ Là thiên kim nhà Cổ sư gia. “
Chương thị và Liễu Tiêu Vân đang ở bên cạnh cũng nghe được, hai tẩu muội quay qua nhìn nhau một cái, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ mọi chuyện. Chẳng trách ngày đó lý chính mời Cổ sư gia đến nhà nói chuyện mãi, hóa ra là có ý định kết làm thân gia.
Chưa ai được thấy dáng vẻ của thiên kim nhà Cổ sư gia ra sao. Liễu Văn Xương dạy học ở thư viện trên huyện thành, thường xuyên qua lại với Cổ sư gia, thế nên có lẽ Cổ sư gia coi trọng nhân phẩm và tài hoa của Liễu Văn Xương.
Liễu Tiêu Minh cười nói: “ Hóa ra là thiên kim nhà Cổ sư gia, lý chính đại bá, chúc mừng ngài. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-277.html.]
Liễu Bỉnh Đức cười không khép được miệng lại, hắn ta nói với Liễu Tiêu Minh: “ Tiêu Minh, đừng quên nhé. Sáng mai, bốn mươi thanh niên trai tráng của thông chúng ta sẽ lên huyện thành đấy. “
Liễu Tiêu Minh cười đồng ý: “ Ngài yên tâm đi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau lên huyện thành. “
Liễu Bỉnh Đức nghe vậy, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, hắn ta chắp tay ra phía sau lưng, yên tâm rời đi. Liễu Tiêu Vân cảm thấy hơi khó hiểu, Liễu Văn Xương đính hôn chứ đâu có phải đón dâu, sao lại cần nhiều người đi cùng thế để làm gì. Nàng khẽ kéo góc áo của tẩu tử, hỏi tẩu ấy: “ Tẩu tử, tại sao lý chính đại bá lại cần nhiều người đi cùng họ lên huyện thành thế để làm gì à? ” Chương thị giả vờ thần bí, nói: “ Chắc muội thấy khó hiểu lắm hả? ” Liễu Tiêu Vân không hiểu những chuyện này, nàng cảm thấy nghi hoặc nhìn tẩu tử: “ Muội không hiểu lắm, tại sao thế? ”
Chương thị cười nói: “ Chắc chắn là vì lý chính đại bá đã chuẩn bị rất nhiều sính lễ, thế nên mới muốn mượn thanh niên trai tráng trong thôn đến để khuân vác giúp, đưa những sính lễ ấy đến cửa nhà Cổ sư gia để cầu hôn. “ Liễu Tiêu Vân nghe xong mới hiểu, Liễu Bỉnh Đức vừa mượn xe ngựa, vừa mượn nhiều người như vậy là muốn thể hiện sự tôn trọng với nhà gái, để nhà gái thấy nhà họ rất hài lòng với mối hôn sự này. Trong ký ức của nguyên chủ, lúc nàng ấy đính hôn với Thẩm Bằng chỉ có ngân châm làm lễ thế nên lúc từ hôn cũng chỉ cần trả lại ngân châm cho hắn ta là được. Chương thị thấy Liễu Tiêu Vân im lặng mãi mà không nói lời nào, bèn trêu nàng: “ Chẳng biết ai sẽ may mắn có được muội nữa. . . “ Liễu Tiêu Vân vội vã xua tay, cười nói: “ Tẩu tử, muội đã nói rồi mà, muội không đính hôn, cũng không lập gia đình đâu. “
Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội mình khẽ mắng: “ Chớ nói lung tung. “ Chương thị che miệng khẽ nói với Liễu Tiêu Vân: “ Muội cứ giữ chỗ vàng kia đi, ca của muội nói đó là của hồi môn cho muội đấy. “ Liễu Tiêu Vân cũng thì thầm đáp lại tẩu ấy: “ Muội biết rồi. “ Nàng đoán được tấm lòng của ca ca và tẩu tử mình thế nào, một lượng vàng bằng cả nghìn lượng bạc, đối với những người sống ở nông thôn của hồi môn như vậy đúng là rất nhiều. Có một nghìn lượng bạc làm của hồi môn sẽ giúp nàng không phải chịu bất cứ nỗi oan ức nào sau khi gả cho người ta.
Trong lòng nàng nghĩ, vừa mới yêu đương, bây giờ mà tính đến chuyện kết hôn lập gia đình thì sớm quá. Liễu Tiêu Vân bỗng dưng nhớ tới gương mặt tuấn tú của Lạc Mặc Hàn cùng với lời thổ lộ nóng bỏng và ánh mắt chiều chuộng của hắn dành cho nàng. . . Trong lòng bỗng thấy vô cùng ngọt ngào, khóe miệng của nàng khẽ cong lên. Chương thị thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi che miệng cười, cố ý hỏi nhỏ: “ Tiêu Vân, muội đang nghĩ đến ai thế? ” Gương mặt của Liễu Tiêu Vân nóng bừng lên, nàng bị tẩu tử nhìn ra rồi sao?
Liễu Tiêu Minh quay đầu lại thì thấy hai nàng đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, huynh ấy không khỏi lắc đầu, tiếp tục dắt con bò già cày đằng trước. . . . Sáng sớm hôm sau, gia đình Liễu Bỉnh Đức nhanh chóng đánh một chiếc xe bò, những thôn dân khác cũng nhanh chóng đánh năm chiếc xe bò khác, dẫn bốn mươi thanh niên trai tráng cùng lên huyện thành. Liễu Tiêu Minh không đánh xe bò, hắn và mấy thanh niên trẻ tuổi khác cùng ngồi trên chiếc xe bò nhà Hạ Thiết Sinh.