Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:55:37
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, Lạc Mặc Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn khẽ thì thầm: “ Nha đầu ngốc, vậy nàng chạy cái gì? ” Liễu Tiêu Vân gân cổ cãi lại, nàng trợn mắt nói với Lạc Mặc Hàn: “ Ta chạy đâu mà chạy. Hơn nữa, khinh công của ta cũng chẳng bằng chàng, thử hỏi ta còn có thể chạy đi đâu được nữa? ” Trên thực tế, nàng cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra với mình, nàng chỉ biết vừa rồi đúng là nàng muốn chạy thật. Lạc Mặc Hàn bật cười, hắn nắm tay nàng, đi đến bên cạnh chỗ vỉ nướng nói: “ Còn bao nhiêu xiên thịt dê thế này, chưa ăn xong đâu thể đi được. “

Trong lòng Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, hắn nói thế là đang trách nàng lấy hơi nhiều thịt dê đấy à? Liễu Tiêu Vân im lặng ngồi ở chỗ đó, tâm hồn bắt đầu treo ngược cành cây.

Nàng nghĩ, sao bỗng dưng mình lại bị người ta thổ lộ thế này, yêu đương là thế này sao, tay nàng cầm mãi xiên thịt dê nướng chưa chịu buông.

Từ trước đến nay, Lạc Mặc Hàn chưa bao giờ bắt gặp dáng vẻ luống cuống, hoảng loạn ấy của nàng.

Sau khi thổ lộ với Liễu Tiêu Vân xong, hắn cảm thấy lòng mình sung sướng, thế là hắn nướng thêm một xiên thịt dê đưa cho nàng, thấy nàng vẫn đang trong trạng thái đầu óc trên mây, hắn dịu dàng hỏi: “ Nàng làm sao thế? ”

Liễu Tiêu Vân lắc lắc bàn tay đang bị hắn nắm chặt, nói với Lạc Mặc Hàn một tiếng: “ Có thể buông ra, được không? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-272.html.]

Lạc Mặc Hàn cười khẽ, trong ánh mắt tràn ngập sự nuông chiều, hắn dịu dàng bảo: “ Đừng nghịch, để ta đút cho nàng ăn. “

Liễu Tiêu Vân trừng mắt lườm Lạc Mặc Hàn, nghiến răng hỏi hắn: “ Không sợ ta cắn chàng à? ” Lạc Mặc Hàn bật cười, nàng còn dám dọa nạt hắn kiểu ấy nữa, hắn tiếp tục nói: “ Không sợ. “ Hắn chẳng những không buông tay, mà còn nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng hơn, dường như chỉ sợ hắn hơi nới lỏng là nàng sẽ biến mất.

Lạc Mặc Hàn đưa xiên thịt dê đã nướng chín đến bên môi nàng. Liễu Tiêu Vân cụp mắt, nhìn bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh như ngọc của hắn, lại ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú, nụ cười ấm áp như gió xuân của hắn. Liễu Tiêu Vân thoáng thấy động lòng, lúc này nàng mới thấy, sao người này lại đẹp đến thế kia chứ. Đôi mắt phượng của Lạc Mặc Hàn sâu dần, nụ cười lan tràn khắp gương mặt hắn, đến cả tiếng nói cũng chất chứa ý cười nuông chiều: “ Ta đút cho nàng, nào ăn đi. “ Liễu Tiêu Vân cúi đầu cắn một cái, vừa nhai vừa suy nghĩ, chẳng rõ có phải mùi vị của xiên thịt dê mùi hay không mà lòng nàng bỗng thấy hơi ngọt ngào.

Nàng có thể hất bàn tay đang nắm lấy tay mình đi, thế nhưng nàng không nhúc nhích, mặc cho hắn nắm. Đêm đã khuya, vầng trăng sáng tỏ trên cao, ánh trăng mờ dần, sương mù bao phủ khiến không gian bên trong khe núi càng thêm yên tĩnh. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lạc Mặc Hàn kéo tay Liễu Tiêu Vân khẽ nói: “ Chỗ lương thực này ta sẽ cho người chở đi, sau đó sẽ mở cho nàng một cửa hàng lương thực ở Lâm An phủ thành. “ Liễu Tiêu Vân ra chiều suy nghĩ một lát rồi đáp: “ Được rồi, cứ làm như những gì chàng nói đi. “

Lạc Mặc Hàn nhìn nàng bằng đôi mắt thâm tình: “ Đợi đến khi nhà cửa xây xong ta sẽ trở lại. Nàng phải chăm sóc mình cho tốt, chờ ngày ta về. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười gật đầu, nói với Lạc Mặc Hàn: “ Ừ, ta biết rồi. Khuya lắm rồi, chúng ta nên về thôi. “ Lạc Mặc Hàn khẽ cười, dịu dàng bảo: “ Để ta dẫn nàng cùng bay. “

Nói xong, hắn vươn tay ôm nàng vào trong n.g.ự.c mình, dùng chiếc áo choàng rộng lớn bao lấy cơ thể của nàng, vận khinh công, đỡ nàng cùng bay lên. Khóe miệng của Liễu Tiêu Vân khẽ cong, nàng không từ chối, còn vùi mình vào cái ôm ấm áp của hắn, cùng hắn vi vu qua màn đêm đang bao trùm khắp núi rừng. Lạc Mặc Hàn đưa Liễu Tiêu Vân về nhà xong sau đó nhanh chóng quay trở lại ngọn đồi nhỏ, Lận Anh và Quý Toản đã đợi ở đó chờ đón hắn: “ Vương gia!”

“ Ừm. “ Lạc Mặc Hàn dặn họ làm một vài chuyện. Lận Anh và Quý Toản nhận lệnh, sau đó nhanh chóng rời đi. Lạc Mặc Hàn đứng trên ngọn đồi nhỏ, dưới ánh trăng, đánh giá nơi sắp được xây thành trang viên trước mắt, bỗng nhớ tới dáng vẻ hoảng hốt, thẹn thùng của Liễu Tiêu Vân, khóe miệng của hắn không nhịn được cong lên. Sống hai đời, cuối cùng hắn cũng đã thổ lộ được lòng mình, tâm trạng sung sướng không để đâu cho hết, hắn cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tiêu Vân, một người hào hiệp như nàng, thông tuệ như nàng, có tầm nhìn xa trông rộng như nàng, xinh đẹp như nàng, có thể coi là bảo bối của lòng hắn. Cuối cùng, hắn cũng đã thổ lộ được với nàng. Hai đời này, hắn phải may mắn biết nhường nào mới có thể gặp được nàng.

Loading...