Liêu Tiên Vân còn chưa kịp nói hết câu, Lạc Mặc Hàn đã nhìn chằm chằm vào nàng, nghiêm lúc nói: “ Ngọc bội dù có quan trọng đến mấy thì nó cũng chỉ mlà một miếng ngọc bội mà thôi. Tiêu Vân à, đối với ta mà nói, trên đời này chẳng có bất cứ ai cũng như chẳng có bất cứ chuyện gì quan trọng bằng ngươi. “
Nghe Lạc Mặc Hàn nói xong, Liễu Tiêu Vân lập tức ngơ ngác. Sống qua hai đời, nàng chưa yêu đương bao giờ, sao những lời hắn vừa nói cứ như đang uthổ lộ lòng mình với nàng thế chứ? Nghe thế nào cũng thấy hắn có ý muốn bảo vệ nàng vô cùng mãnh liệt.
Im lặng một lúc lâu, nhìn vỏ của mấy bình rượu vương đầy đất, Liễu Tiêu Vân mới chậm rãi nói một câu: “ Mặc Hàn, ngươi uống say rồi đấy. “
Lạc Mặc Hàn đứng dậy đi về phía trước, đôi con ngươi đen láy của hắn nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm lúc, giọng điệu cũng thiết tha không kém: “ Nha đầu ngốc, ngươi thấy ta giống người say lắm hả? ”
Liễu Tiêu Vân bị đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào như thế, trong lòng thoáng thấy bối rối, trái tim nàng đập thình thịch, mặt mũi cũng bắt đầu nóng lên, nàng vội cúi đầu che đi.
Liễu Tiêu Vân có thể thấy được có vẻ như những gì Lạc Mặc Hàn vừa nói là những lời thật lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-271.html.]
Ánh mắt của Lạc Mặc Hàn khá tinh tường, hắn nhanh chóng bắt được nét hoảng hốt và thẹn thùng thoáng xuất hiện trên gương mặt của Liễu Tiêu Vân.
Hắn đang định nói gì đó thì Liễu Tiêu Vân đã ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng long lanh ánh nước, biểu hiện trên gương mặt đã trở lại như thường: “ Ngươi thật lòng chứ? ”
Đôi mắt phượng của Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chăm chú, giọng điệu dịu dàng: “ Tiêu Vân, ta thật sự thích nàng. Đời này, hãy để ta bảo vệ nàng, có được không? ”
Nghe thấy lời thổ lộ của Lạc Mặc Hàn thêm lần nữa, gương mặt của Liễu Tiêu Vân thoáng ửng đỏ. Đôi mắt sáng ngời của nàng đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Lạc Mặc Hàn, nàng cảm nhận được sự ấm áp, sự ấm áp khi có người ở bên bảo vệ. Sự ấm áp đó, trước đây, nàng chưa bao giờ cảm nhận được. . . Kiếp trước, từ nhỏ nàng đã ý thức được việc phải bảo vệ đệ đệ, sau khi lớn lên lại đi theo nghề bảo vệ người khác. Trong mắt của những người xung quanh, nàng rất mạnh mẽ, từ xưa tới nay chưa bao giờ có ai nói sẽ bảo vệ nàng. Nàng tự nhận bản thân đã biến thành một nữ hán tử cứng cỏi, cho nên nàng không yêu đương cũng không tính đến chuyện thành gia lập thất, thực hiện tư tưởng độc thân đến cùng.
Một mình một chốn, độc lập tự chủ, không cần bất cứ ai bảo vệ, một mình vẫn có thể sống một cuộc sống tiêu d.a.o khoái hoạt. Đời này, từ khi xuyên đến thời cổ đại này đến giờ, nàng có ca ca, tẩu tử, có hai đứa cháu trai nhỏ. Ca ca, tẩu tử của nàng thiện lương, hai cái cháu nhỏ đáng yêu, nàng vẫn luôn cho rằng, chẳng những nàng có thể bảo vệ bản thân mình mà còn có thể bảo vệ người nhà của mình đến hết cuộc đời này. Thế nhưng bây giờ người trước mặt nàng đây, đời này cũng xuyên không đến thời đại này với nàng lại thổ lộ với nàng. Không chỉ thổ lộ tình cảm với nàng mà hắn còn nói muốn bảo vệ nàng, che chở cho nàng. Lạc Mặc Hàn nói tiếp: “ Tiêu Vân, đời trước, khi nàng đến bên cạnh ta, khi ấy ta còn chưa kịp che chở cho nàng đã cùng nàng xuyên đến đây. Nói là duyên phận cũng được, nói là trùng hợp cũng chẳng sao, dù gì thì đây cũng là cơ hội trời cao ban cho ta, ta sẽ không để cơ hội lần này vuột mất nữa. Đời này, chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, sẽ che chở cho nàng. “
Nghe những lời thổ lộ nóng bỏng của Lạc Mặc Hàn, trái tim của Liễu Tiêu Vân lại bắt đầu loạn nhịp. Vừa rồi nàng còn định nói, hai người có thể làm bằng hữu. . . Đời này, nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để có một mối quan hệ nào đó. . . Đầu óc của Liễu Tiêu Vân hơi choáng váng, phản ứng đầu tiên của nàng bây giờ là rời đi để lòng mình yên tĩnh trước, vì thế nàng nói với hắn: “ Chuyện đó. . . Mặc Hàn. . . chàng cứ ăn thịt dê trước đi! Nếu không đủ, ta sẽ lấy thêm cho chàng. “ Nói xong, nàng nhấc chân định rời đi. Lạc Mặc Hàn giận quá hóa cười, dựa vào hơi men, hắn vươn tay ôm lấy hông nàng, khẽ mắng: “ Nàng lại định trốn đấy!” Liễu Tiêu Vân vội thốt lên: “ Ta đâu có trốn. “ Sao người này lại nói thế chứ, nàng trốn bao giờ? Phải, cả hai đời, nàng chưa bao giờ làm đào bình, chẳng qua là vì nàng chưa yêu đương bao giờ nên mới thấy hơi bối rối chút thôi.