Vẻ mặt của Liễu Tiêu Vân nhanh chóng khôi phục tại như thường, nàng đáp: “ Không sao cả, chỗ củi này hơi ẩm thành ra hơi khói. “ Lạc Mặc Hàn hiểu ý, hắn vội vàng nói: “ Lỗi tại ta, tại ta vừa nướng thịt dê nên mới thế. “ Một lát sau, Liễu Tiêu Vân mới hỏi: “ Ngươi có đất phong, có tư trang, nếu muốn trồng lúa mì cho vụ đông, ta có thể cung cấp cho ngươi ít hạt giống lúa mì sản lượng cao đấy. “
Lạc Mặc Hàn hiểu ý nàng, trong lòng bỗng thấy vui mừng, dịu giọng nói: “ Tiêu Vân, thật ra ngươi có thể mở một cửa hàng lương thực ở Lâm An phủ thành vừa bán lương thực vừa bán hạt giống. “ Hắn muốn mở cho Liễu Tiêu Vân một cửa hàng ở Lâm An phủ thành. Như vậy, hắn có thể sắp xếp người tới cửa hàng mua hạt giống lương thực, nhờ đó hẳn cũng có thể thường xuyên gặp được nàng.
Liễu Tiêu Vân nói thẳng: “ Mọi thứ vừa mới ổn định lại, bản thân ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng nên tạm thời ta chưa tính đến chuyện mở cửa hàng lương thực ở Lâm An phủ thành. “
Lạc Mặc Hàn lập tức nói: “ Ngươi không cần ra mặt, người cứ để ta sắp xếp là được. Thỉnh thoảng ngươi chỉ cần đến cửa hàng kiểm tra tình hình thu chi một chút là được. “
Liễu Tiêu Vân nghe xong đứng lên, nàng đứng trong khe núi ngẫm nghĩ kỹ càng. Năm mươi mẫu ruộng lúa mì trong không gian đã được thu hoạch xong, lần này nàng gieo toàn là thóc.
Lúa mì đã gặt được hai lần còn thóc, ngỗ, đậu phộng, đậu nành mới thu hoạch được có một lần. Hoa màu trong không gian phát triển rất nhanh, có thể cung cấp cho nàng một lượng lương thực dồi dào, cuồn cuộn không dứt, thế nên việc mở cửa hàng lương thực quả là một ý kiến không tồi. Liễu Tiêu Vân đi qua đi lại, suy nghĩ kỹ càng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-270.html.]
Lạc Mặc Hàn vẫn tiếp tục nướng mấy xiên thịt dê, hắn hi vọng Liễu Tiêu Vân có thể nghe theo lời đề nghị của hắn, mở một cửa hàng lương thực ở Lâm An phủ thành.
Liễu Tiêu Vân bỗng nói với Lạc Mặc Hàn: “ Được rồi, Mặc Hàn, ngươi sắp xếp người mở cửa hàng lương thực ở Lâm An phủ thành đi. Toàn bộ chỗ lương thực này, ngươi cứ mang đi trước nhé. “
Lương thực gì? Lương thực ở đâu? Lạc Mặc Hàn đứng lên, xoay người nhìn lại thì thấy những bao lương thực được xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp trong khe núi. Đột nhiên nhìn thấy nhiều bao lương thực như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong lòng hắn biết rõ, Liễu Tiêu Vân có một thứ gọi là túi bách bảo, bên trong chẳng những có s.ú.n.g giảm thanh, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa mà còn có cả bánh mì, rượu vang trắng, vỉ nướng, xiên thịt dê nữa. . . Thế nhưng chuyện vô số bao lương thực bỗng nhiên xuất hiện trước mắt kiểu này vẫn khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên. Lạc Mặc Hàn chỉ vào những bao lương thực đó, hơi kinh ngạc hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Đây là. . . “
Liễu Tiêu Vân khẽ cười đáp: “ Chẳng phải ngươi xem một chút là biết hay sao? Trong đó có thóc, lúa mì, bắp ngỗ, đậu nành, đậu phộng các loại, tổng cộng có thể lên đến hai tấn rưỡi. “ Nàng mới lấy ra một phần lương thực nhỏ, trong không gian của nàng vẫn còn rất nhiều lương thực. Lạc Mặc Hàn bước đến kiểm tra một lúc, đúng như những gì Liễu Tiêu Vân nói. Lạc Mặc Hàn càng thêm khiếp sợ, hắn vội nói: “ Tiêu Vân, ngươi quả là một bảo bối. “ Tâm trạng của Lạc Mặc Hàn đang khá là kích động, nói xong hắn cũng muốn tiền về phía trước ôm lấy Liễu Tiêu Vân.
Thấy hắn có ý định ôm mình, Liễu Tiêu Vân lập tức chạy đi, cách hắn một khoảng thật xa, nói bằng giọng trách cứ: “ Ngươi thật là, có chuyện gì xảy ra với ngươi thế? Chẳng phải chỉ là một ít lương thực thôi sao? Đâu có nhất thiết phải đến mức ấy? Ngươi có thôi ngay đi không? ” Lạc Mặc Hàn bật cười, hắn lại ngồi trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục nướng mấy xiên thịt dê, vừa nướng vừa nói với Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân, ngươi muốn bao nhiêu lương thực là có thể lấy ra bấy nhiêu, hoàn toàn có thể yên tâm mở một cửa hàng lương thực phục vụ cho một phủ mười sáu huyện của Lâm An phủ này. “ Liễu Tiêu Vân thấy thế thoáng nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “ Có phải ở một phủ mười sáu huyện này ngươi đều cho mở Tụ Trân lâu, không? ”
Lạc Mặc Hàn cười rạng rỡ đáp: “ Đúng thế, ngươi không cần phải đoán nữa đâu. Gần như hầu hết các chưởng quầy ở các Tụ Trân lâu đều nhận ra miếng ngọc bội này. “ Liễu Tiêu Vân hiểu ý của Lạc Mặc Hàn, nàng nói bằng giọng điệu nghiêm lúc: “ Miếng ngọc bội này rất quan trọng. . . “