Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:55:31
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Mặc Hàn thoáng giật mình, hắn lập tức gọi Lận Anh, dặn dò đám thân vệ và ám vệ đi ăn cùng mấy thợ xây, sau đó hắn nhanh chóng phi thân theo Liễu Tiêu Vân. Lạc Mặc Hàn nhanh chóng đuổi kịp Liễu Tiêu Vân, hắn cười ha ha, dịu dàng nói: “ Thế nào? Học được khinh công rồi tà không muốn đi bộ nữa hả? ” Liễu Tiêu Vân khẽ cười, đáp: “ Chẳng phải ngươi cũng vậy à. Chúng ta đếnr khe núi xiên thịt đề nướng ăn. “

Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Được! Càng nói lại càng thấy đói. “

Lúc họ đến khe núi, một vầng trăng tròn vành vạnh đã treo cao trên bầu trời đêm, ánh sáung dịu êm tỏa sáng khắp muôn nơi, bầu không khí xung quanh đó vô cùng yên tĩnh. Liễu Tiêu Vân lấy một lát bánh mì ra, đưa cho Lạc Mặc Hàn và bảo hắn: “ Lót bụng bằng cái này trước đã. “

Lạc Mặc Hàn chẳng thấy ngạc nhiên mấy, hắn ngửi mùi hương của lát bánh mì rồi khẽ nói: “ Chắc còn có cả chân giò hun khói và rượu vang trắng nữa ấy nhỉ? ”

Liễu Tiêu Vân cố nhịn cười, nàng lấy chân giò hun khói và cả một bình rượu vang trắng ra, đưa cho Lạc Mặc Hàn với vẻ tự nhiên: “ Cho ngươi này. “

Lạc Mặc Hàn cầm chân giò hun khói và rượu vang trắng, bỗng vươn hai tay ôm chầm lấy Liễu Tiêu Vân, khẽ thì thầm: “ Cảm ơn ngươi, Tiêu Vân. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-269.html.]

Liễu Tiêu Vân hoảng hốt đến nỗi vội vã thoát khỏi cái ôm của hắn, tránh qua một bên, vội hỏi: “ Ngươi có muốn ăn thịt dê xiên nướng nữa không? ”

Lạc Mặc Hàn mang theo tâm trạng sung sướng, cười ha ha, nói: “ Ha ha ha, Đương nhiên là có rồi. “

Liễu Tiêu Vân lắc đầu, lấy vỉ nướng và than củi từ trong không gian ra. Sau đó nàng tìm một chỗ thích hợp rồi đặt vỉ nướng và than củi xuống. Sau khi bố trí bếp xong, Liễu Tiêu Vân nhóm lửa, sau đó tiếp tục lấy những xiên thịt dê đã được xiên và ướp gia vị sẵn từ trong không gian ra đặt lên trên vỉ nướng, bắt đầu nướng. Lạc Mặc Hàn ăn bánh mì và chân giò hun khói, sau đó đặt bình rượu vang trắng xuống, chuyển hai tảng đá về làm ghế ngồi, dùng giọng điệu ôn hòa, thong thả nói: “ Tiêu Vân, ngươi qua đây ngồi đi, thịt dê cứ để đó để ta nướng cho. “ Lạc Mặc Hàn ngồi trước bếp nướng thịt dê, còn Liễu Tiêu Vân không hề ngồi xuống, nàng chắp hai tay ra sau lưng, đi tới đi lui quanh khe núi một vòng. Thỉnh thoảng, nàng lại ngẩng đầu lên ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, trong lòng thầm cảm thán, thời gian trôi qua nhanh thật, loáng một cái lại đến một đêm trăng tròn.

Mới Tết Trung thu năm nọ, vào đêm trăng tròn, hai người vẫn còn hợp tác cùng nhau tiêu diệt mấy trăm con sói trên núi Lang sơn. Một lúc sau, những xiên thịt dê đã được nướng chín tỏa ra mùi hương thơm phức, Lạc Mặc Hàn cười nói: “ Tiêu Vân, xiên thịt dê đã nướng chín cả rồi, ngươi mau qua đây ăn đi này. “ Liễu Tiêu Vân ngồi xuống, nhận lấy xiên thịt dê nướng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “ Ừ, Thơm thật đấy. “ Lạc Mặc Hàn ăn xiên thịt dê nướng, uống rượu vang trắng, trong lòng cảm thấy vô cùng mĩ mãn, hắn hỏi Liễu Tiêu Vân: “ Ngươi có muốn nhấp chút rượu không? ”

Liễu Tiêu Vân lắc đầu, đáp: “ Ngươi uống đi. “ Sau đó, nàng lơ đãng hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Vì sao ngươi biết ở đó có một tòa Lang sơn? ” Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào Liễu Tiêu Vân, lát sau hắn mới khẽ nói: “ Các ngươi vừa mới đặt chân lên núi, ta đã sai ám vệ điều tra rõ tình hình của những ngọn núi quanh đó. Ám vệ dùng bồ câu đưa tin đến vương phủ, ta mới biết ở đó có một tòa Lang sơn. “ Hai mắt của Liễu Tiêu Vân sáng lên, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn hỏi: “ Thế nên lần ấy ngươi mới liên lạc với ta và đưa ra yêu cầu hợp tác lần hai, đúng chứ? ” Lạc Mặc Hàn gật đầu thừa nhận: “ Một phần là vì lo lắng cho ngươi, phần còn lại là vì ta cũng muốn. . . “

Liễu Tiêu Vân cụp mi mắt nói: “ Ngươi muốn dùng những tấm da sói kia để chế thành ủng chiến cho phủ binh. Muốn dùng gân sói chế thành cung tên, tạo nên một chiến đội săn sói. “

‘‘Xem ra chẳng có gì có thể gạt được ngươi. “ Đôi mắt phượng của Lạc Mặc Hàn nhìn chăm chú vào Liễu Tiêu Vân, hắn cảm thán: “ Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, loáng một cái đã qua hai tháng, đêm nay lại là một đêm trăng tròn. May mà các ngươi đã bình an vượt qua Lang sơn, tới được Lâm An phủ. “ Cõi lòng Liễu Tiêu Vân thoáng rung động, hai mắt nàng hơi ẩm ướt, nàng yên lặng ngồi ở đó một lúc lâu mà không nói gì. Lạc Mặc Hàn thấy sự khác lạ của nàng, khẽ hỏi: “ Ngươi sao thế? ”

Loading...