Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:55:29
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những con dê núi cũng sinh được vài con dê nhỏ, có vẻ như chúng chẳng chịu đứng yên, thế nhưng trông vẫn khá là ngoan ngoãn. Cũng chỉ có mấy con hươu nhỏ kia tà chẳng có bất cứ sự thamy đổi nào. Tiểu Bạch rất chăm chỉ, chịu khó, sau khi nhặt trứng gà rừng xong, nó lại bắt đầu đi kiếm trứng vịt trời. Kể từ khi nàng để hồ ty trắng kiếm trứng chim cút đrến giờ, cơ thể của nó càng ngày càng mập mạp, cũng ngày càng lười biếng, cho dù trứng chim cút có vương vãi đầy đất, nó cũng giả vờ như bản thân không nhìn thấy cái gì hết.

uLiễu Tiêu Vân đang muốn dạy dỗ hồ ly trắng một trận, bỗng nghe thấy tiếng kêu lớn của hai con chim ưng non. Hai con chim ưng non đã trở về rồi đó ư? Liễu Tiêu Vân lập tức ra khỏi không gian.

Sau khi ra khỏi không gian, Liễu Tiêu Vân thấy ngay hai con chim ưng vừa kêu vừa bay tròn trên khoảng trời trước sân. Liễu Tiêu Vân vui vẻ vẫy tay với chúng nó. Hai con chim ưng non sà xuống đáp lên trên vai nàng. Liễu Tiêu Vân hài lòng, dẫn luôn chúng nó vào trong không gian với mình.

“ Vất vả cho bọn mi quá rồi!” Cho hai con chim ưng non uống môt chút nước linh tuyền xong, nàng gỡ cuộn thư được buộc bên chân của một trong hai con chim ưng non xuống. Mở thư ra, nàng thấy ngay những chữ khải nhỏ viết trên trang giấy, trên đó viết: Ngọn đồi nhỏ. Khóe miệng của Liêu Tiêu Vân khẽ cong lên. Nàng cất tá thư đi, đang định bắt hai con chim cút thì thấy hai con chim ưng non đã bay đến chỗ thỏ rừng, mỗi con đều dùng móng vuốt sắc nhọn kẹp chặt hai con thỏ rừng con.

Liễu Tiêu Vân khẽ lắc đầu trong lòng thầm cảm thán, hai đứa nó thông minh thật đấy, không tóm được thỏ rừng lớn lập tức quay qua túm thỏ rừng con.

Trong không gian, thỏ rừng sinh sôi nảy nở rất nhanh chóng, chỉ có hai đứa nó mới có thể dễ dàng túm gọn được hai con thỏ rừng con. Đợi đến khi hai con chim ưng non ăn thỏ rừng xong, Liễu Tiêu Vân mang hai đứa nó ra khỏi không gian thả đi, trong lúc thả còn không quên dặn chúng một câu: “ Đến ngọn đồi nhỏ chờ ta!” Sắc trời dần tối, hai con chim ưng non kêu lên một tiếng rồi bay về phía ngọn đồi nhỏ. Liễu Tiêu Vân khóa cửa viện, cũng đi về hướng ngọn đồi nhỏ.

Các thôn dân đã chuyển vào ở trong căn nhà mới, trên gian bếp của mỗi nhà đều có khói bếp lượn lờ, nhà nhà đang chuẩn bị bữa tối tạo nên bầu không khí của một vùng thôn quê vừa an lành vừa yên tĩnh. Có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ bên cạnh hàng rào, Liễu Tiêu Vân đi tới nhìn một chút, thì thấy trên xe ngựa toàn là gỗ đàn hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-268.html.]

“ Tiêu Vân, đi vào xem đi. “ Giọng nói quen thuộc cất lên, chẳng biết Lạc Mặc Hàn đã đứng bên cạnh nàng từ bao giờ. Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Ngươi về rồi. “

Nàng còn chưa kịp nói xong, Lạc Mặc Hàn đã bước tới nắm lấy tay nàng, hai người cùng bước lên chiếc xe ngựa. Trong lúc Liễu Tiêu Vân vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, Lạc Mặc Hàn đã buông tay nàng ra, chỉ vào những khúc gỗ đàn hương đã được dỡ xuống, cười nói: “ Chẳng phải ngươi thích gỗ đàn hương sao, thích tất cả các loại gia cụ trong nhà ngươi đều được làm bằng gỗ đàn hương còn gì. Ngươi thấy chỗ gỗ đàn hương này thế nào? ”

Liễu Tiêu Vân nghe xong, phất tay một cái, đáp: “ Không cần thiết phải dùng gỗ đàn hương, ta có thể mua gia cụ ở Hưng Đức trấn, rất thuận tiện. “ Nàng nghĩ, ở thời đại này gia cụ đều được làm từ gỗ nguyên chất, không bị nhiễm lormaldehyde, thế nên chỉ cần lên trấn trên mua là được. Lạc Mặc Hàn khẽ mỉm cười, hắn đứng chắp tay: “ Gỗ đàn hương đã mang đến đây rồi, những gia cụ trong phòng của ngươi cứ lấy gỗ này mà làm, còn những gia cụ khác trong nhà thì lên trấn trên mua cũng được. “

Nghe thế đôi mắt của Liễu Tiêu Vân sáng lên, nàng nhìn chằm chằm vào Lạc Mặc Hàn, hỏi hắn: “ Đáng lý ra trong khoảng thời gian này ngươi phải bận rộn lắm mới phải? ” Gương mặt của Lạc Mặc Hàn giãn ra, hắn cười khẽ: “ Khụ. . . đúng là hơi bận thật, đến giờ còn chưa có thời gian ăn cơm. “ Trong khoảng thời gian này, hắn vừa huấn luyện phủ binh, lại vừa dẫn phủ binh đánh giặc Oa, còn phải xử lý chuyện ở vương phủ, đúng là hơn bận rộn thật.

Liễu Tiêu Vân khẽ cau mày, hỏi: “ Ngươi chưa ăn cơm à? ”

Lạc Mặc Hàn gật đầu cười.

Liễu Tiêu Vân bỗng nói: “ Đi theo ta. “

Lạc Mặc Hàn vội hỏi: “ Đi đâu? ”

“ Đến khe núi. “ Liễu Tiêu Vân nói xong, khẽ nhón mũi chân một cái, nàng thi triển khinh công, chẳng mấy chốc đã bay qua ngọn đồi nhỏ.

Loading...