Mọi người khiêng lợn rừng, hí ha hí hửng bắt đầu xuống núi. Hạ Đồng Sinh Lấy dây leo trói chặt đám thú rừng mà mọi người săn được, sau đó treo chúng lên một cành cây khô rồi mang về. Tất cả thú hoang mà mọi người săn được trên núi hôm nay đều được dùng để đãi tiệc tân gia, cho nên Hạ Đồng Sinh đã buộc chúng tại với nhau. Đám người còn chưa đi đến mảnh đất trống trước thôn thì mấy thanh niên trai tráng đã gào to: “ Lý chính đại bá, chúng cháu về rồi đây. “ Liễu Bỉnh Đức nghe tiếng la thì quay đầu nhìn lại. Hắn ta nhìn thấy đám người khiêng một con lợn rừng to đùng quay về thì đôi mắt sáng rực, mặt mày cũng hớn hở theo.
Hắn ta nhìn ra sau thì thấy Liễu Tiêu Vân đang chắp tay sau lưng bước thong thả quay về, Hạ Đồng Sinh đang gánh một đống gà rừng và thỏ rừng đi về trước.
Liễu Bỉnh Đức lập tức hiểu ra, không cần nói cũng biết người bắt được con lợn này chính là Vân nha đầu. Khà khà! Ngoài nàng ra, ai có bản lĩnh lớn như vậy nữa.
Đám người trẻ tuổi khiêng lợn rừng đến gần, chưa được bao lâu, đông đảo thôn dân đã vây lấy họ. Các thôn dân đều biết lợn rừng là loài vật hung dữ và khó săn bắt, lo lắng con mình sẽ bị thương nên tiến lên hỏi han này nọ.
Tôn lão thái thái vội vàng kéo Hạ Đồng Sinh sang rồi nhìn khắp người hắn ta: “ Đồng Sinh, sao cháu bắt được lợn rừng vậy, để nãi nãi xem cháu có bị thương hay không? ” Hắn ta nhanh chóng giải thích: “ Nãi nãi đừng nhìn nữa, cháu không có bị thương, người bắt được lợn rừng là Tiêu Vân thì sao cháu bị thương cho được. “ Chương thị cũng kéo Liễu Tiêu Vân xem xét: “ Tiêu Vân, muội có sao không? ”
Nàng mỉm cười trả lời: “ Tẩu tử, muội không sao? ”
Liễu Bỉnh Đức đi đến, khẽ bàn bạc với nàng: “ Vân nha đầu, hôm nay là tiệc tân gia, ta định chừa lại một đùi lợn rừng cho nhà cháu được không? ” Liễu Tiêu Vân cười đáp: “ Lý chính đại bá, cháu nghe theo bá, tất cả đều do bá làm chủ. “ Liễu Bỉnh Đức nhẹ nhàng gật đầu, Vân nha đầu vẫn luôn hiểu lý lẽ như vậy.
Mọi người nghe nói Vân nha đầu là người bắt được lợn rừng thì không nhịn được cảm thán. Kể từ lúc chạy nạn đến giờ, Vân nha đầu luôn là người cung cấp thịt lợn rừng cho mọi người ăn đấy. “ Mỗi lần Vân nha đầu bắt được lợn rừng thì đều đãi mọi người ăn thỏa thích. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-263.html.]
‘‘Đúng vậy đó, lần này chúng ta lại có lộc ăn, con lợn rừng đó to thế cơ mà. “
“ Vân nha đầu bắt được lợn rừng, mọi người cũng được lợi theo. “ Chương thị lặng lẽ kéo góc áo Liễu Tiêu Vân, mỉm cười nói khẽ: “ Muội có nghe không, tất cả mọi người đều đang khen muội đấy. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười, chỉ nói một câu: “ Náo nhiệt mới tốt. “
Sau đó nàng hỏi tẩu tử: “ Tẩu tử, mình nhổ thêm rau chân vịt và xà lách để mọi người cùng nếm thử rau tươi nhà chúng ta nhé? ” Chương thị chỉ vào sọt rau bên cạnh mình: “ Rau chân vịt và xà lách đều ở trong sọt, khi nào thiếu lại đến ruộng nhổ thêm. “ Liễu Tiêu Vân nhìn sang thì thấy một sọt đầy rau chân vịt và xà lách: “ Ừm, có lẽ đủ rồi. “
Lúc này đám thanh niên trai tráng lên núi săn thú cũng lần lượt trở về, mỗi người đều xách thú rừng trong tay, xem ra ai nấy cũng có thu hoạch. Hạ Đồng Sinh dẫn một số người trẻ tuổi đi g.i.ế.c đám gà rừng và thỏ rừng săn được. Liễu Bỉnh Đức đang sắp xếp cho vài người đi g.i.ế.c lợn rừng, mấy người trẻ tuổi đã xắn tay áo và bắt đầu làm việc. Đám người đã có kinh nghiệm ăn cả nồi thịt lợn rừng hầm to đùng hết mấy lần nên bây giờ g.i.ế.c lợn rừng rất dễ dàng.
Rất nhanh, có người đã đã nâng lợn rừng lên trên đống lửa để nướng lông, có người thì đun nồi nước lớn, chuẩn bị lột da lợn. . . Một người nào đó gào to gọi Liễu đồ tể: “ Đao mổ heo đã mài xong chưa? Nhanh lên nhanh lên, mọi người đang đợi ngươi đấy. “ Liễu đồ tể cười đến nỗi thấy răng chứ không thấy mắt, gã mài đao xoèn xoẹt: “ Lập tức tới ngay. “
. . . Ở Hồ huyện, Liễu Tiêu Minh đánh xe bò đến Hạnh Lâm đường, gặp Chương Nhược Cẩn thì nói rõ ý đồ mà mình đến đây. Chương Nhược Cẩn im lặng giây lát mới nói: “ Tiêu Minh, ngươi đánh xe ngựa về đi, như vậy sẽ nhanh hơn đấy. “
Liễu Tiêu Minh gật đầu đồng ý. Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Minh về đến nhà, đậu xe bò vào nội viện rồi đánh xe ngựa đi đón Thừa Nam và Thừa Bắc.
Khi hai người đến cổng trường tư thục, Chương Nhược Cẩn tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi có người đi ra mở cửa, hắn ta mới bắt đầu kể sơ về mọi chuyện.