“ Lấy bấy nhiêu đó trước đã. “ Liêu Bỉnh Đức nói xong bèn vội vàng đi đến các nhà của thôn dân khác. Hắn ta vừa đi vừa nghĩ sau này phải mua thêm một cái chiêng, mỗi lần muốn triệu tập thôn dân thì cứ gõ vài cái là được. Cái chiêng của Liễu gia thôn ở từ đường của Liễu gia, hắn ta không mang nó theo khi chạy nạn. Ở bãi đất trống trước thôn, nồi niêu và bếp đã được dựng sẵn để chuẩn bị cho buổi tân gia ngày hôm nay. Chỉ chốc lát sau, mọi người rối rít mang bàn, ghế, nồi, bát, xoong các loại đi đến nơi này.
Liễu Bỉnh Đức chia nhiệm vụ cho mọi người, đầu tiên để Hạ Đồng Sinh và Liễu Tiêu Vân dẫn thanh niên trai tráng lên núi săn thú hoang. Những người còn lại thì đi nhổ rau ở ruộng nhà mình, nhặt củi hoặc gánh nước và nhóm lửa. . .
Sau đó Liễu Bỉnh Đức dẫn đầu lấy năm cân bột mì và năm cân hoa màu của nhà mình ra. Sau khi được Tôn lão thái thái đồng ý, Hạ thợ săn cũng lấy của nhà mình mười cân gạo lứt. Liễu đồ tể cũng góp thêm năm cân bột mì và năm cân gạo lứt. Gia đình Liễu Tiêu Minh đã bàn bạc với nhau, Chương thị góp mười cân bột mì, mười cân gạo trắng, mười cân hoa màu và một bình dầu hạt cải.
. . .
Tiệc tân gia là việc lớn của cả thôn, dù ít dù nhiều, các thôn dân đều gom góp một chút lương thực của nhà mình. Tổng cộng có ba mươi người lên núi sẵn thú hoang, sau khi lên núi thì tập bốn người một tổ, chia nhau ra đi săn thú. Hạ Đồng Sinh phân chia cho mình và Liễu Tiêu Vân cùng một đội: “ Tiêu Vân, ta và ngươi cùng một tổ. “ Liêu Tiêu Vân nói một câu: “ Cũng được. “
Thế là đám người trẻ tuổi chia nhau ra, tự mình đi săn thú. Thấy mọi người chia nhau ra bốn phía, Hạ Đồng Sinh và Liễu Tiêu Vân đi sâu vào trong núi.
Hạ Đồng Sinh nói với Liễu Tiêu Vân: “ Thời gian này chúng ta bận bịu xây nhà nên không có thời gian lên núi săn bắn, chắc trong núi sâu có nhiều thú hoang lắm nhỉ? ” Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Ừm, thú hoang trên núi này nhiều lắm. “
Hạ Đồng Sinh cầm cung tên trong tay, lấy hết can đảm đưa cung cho nàng: “ Ngươi không có cung tên, ta đưa cung của ta cho ngươi, ngươi cầm lấy mà dùng. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười từ chối: “ Ngươi biết ta đâu cần cung tên mà. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-261.html.]
Sao Hạ Đồng Sinh không biết nàng chỉ dùng hòn đá mỗi khi săn thú chứ. Lúc mọi người còn chạy nạn, hắn ta đã từng đưa cung tên của mình cho nàng nhưng nàng không nhận.
Hôm nay lên núi săn thú cùng nhau, hắn ta vẫn ôm hy vọng muốn thử một lần. Kết quả không có gì bất ngờ, hắn ta vẫn không thể tặng cung tên đi. Hạ Đồng Sinh hơi ủ rũ, sáu đó lẳng lặng thu cung tên về. Hai người đi được chốc lát, hắn ta lại hỏi: “ Tiêu Vân, sáng nào ngươi cũng lên núi chạy bộ sao? ”
Hắn ta đã để ý thấy mỗi lần nàng trở về sau khi lên núi chạy bộ thì đều mang theo thú hoang quay về. Liễu Tiêu Vân hờ hững đáp lại: “ Ừm, nó đã thành thói quen của ta. “ Kể từ khi kết thúc huấn luyện phủ binh, Liễu Tiêu Vân đều lên núi chạy bộ mỗi ngày. Không khí trên núi trong lành, vừa giúp rèn luyện sức khỏe vừa có thể hít lấy không khí mới mẻ trong lành, thật sự dễ chịu.
Có điều đống thú hoang mà nàng mang về sau khi chạy bộ mỗi ngày không phải săn được trên núi mà do nàng lấy từ trong không gian ra. . . Hết cách rồi, các động vật nhỏ trong không gian của nàng sinh sản quá nhanh. Lần này nàng cũng không muốn săn thú hoang gì cả, con lợn rừng hung hăng không thể đến gần trong không gian của nàng đã lớn đến độ hơn ba trăm cân. Không có món lợn rừng trong buổi tiệc tân gia toàn thôn thì không được, nàng muốn tìm cơ hội lấy con lợn rừng ra khỏi không gian.
Hai người tiến dần vào trong núi sâu, khi đi đến một mảnh rừng, Liễu Tiêu Vân bỗng chỉ vào phía bên trái trước mặt: “ Đồng Sinh ngươi nhìn kìa, có con hươu ở nơi đó. “ Hạ Đồng Sinh cũng thấy con hươu đó, hắn ta lập tức cầm cung tên rồi nói với nàng: “ Ngươi đợi ta một lát, ta sẽ trở về ngay. “
Đợi khi hắn ta vào trong rừng săn hươu, Liễu Tiêu Vân nhấc chân đi về phía ngược lại.
Trong rừng, Hạ Đồng Sinh nhắm ngay chú hươu đó, kế tiếp hắn b.ắ.n ra một mũi tên nhưng tiếc thay vì mục tiêu ở quá xa nên tên đã bị lệch.
Hạ Đồng Sinh không b.ắ.n trúng mũi tên đầu tiên, đợi khi hắn ta lắp mũi tên thứ hai vào cung tên thì đã kinh động đến con hươu khiến nó hoảng sợ chạy đi thật xa.
Hạ Đồng Sinh không nhịn được thầm nói: “ Cả tháng trời mình không săn b.ắ.n gì nên đã mục nghề rồi, lại để hươu chạy mất. “