“ Ta biết rồi. “ Nàng mỉm cười: “ Còn gì nữa không? ” Có đôi khi nàng cảm thấy Lạc Mặc Hàn còn quan tâm nhiều hơn ca ca của mình, cả hai đều có tấm lòng của người cha già cả. Hắn cười khẽ rồi nói tiếp: “ Tiêu Vân, hai con chỉm ưng non kia quá thông minh, hôm nào đó ngươi nhìn thấy phi ưng đưa thư thì cũng đừng lấy làm tạ nhé. “ Phi ưng đưa thư?
Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ cho chim ưng đưa thư cũng được lắm, hai chú chim ưng non đã lớn, nàng không nỡ thả chúng đi.
Vì vậy nàng nói với Lạc Mặc Hàn: “ Có thể cho phi ưng đưa thư nhưng ngươi phải đối xử với chúng tốt hơn đó!”
Ánh mắt của hắn ấm áp, tiến lên một bước rồi nói khẽ: “ Ngươi cũng phải đối xử với bản thân tốt hơn, đừng vất vả quá mức, ta sẽ quay về gặp ngươi sau. “ Liễu Tiêu Vân bỗng cảm thấy nổi da gà, bất giác lùi về sau. . .
Lạc Mặc Hàn cởi áo choàng trên người xuống rồi khoác tên người nàng, dịu đàng buộc tại cho nàng: “ Thời tiết càng ngày càng tạnh, ngươi tuôn ăn mặc mỏng manh, không sợ bị cảm tạnh gì cả. “ Liễu Tiêu Vân ngước mắt tên nhìn chằm chằm vào mặt hắn: “ Ngươi biết chỗ ta có bao nhiêu cái áo choàng của ngươi rồi không? ” Lạc Mặc Hàn mỉm cười hỏi ngược tại: “ Tổng cộng mấy cái? ”
Nàng duỗi ba ngón tay ra rồi trả lời hắn: “ Tính cả cái này là cả ba cái, ba cái áo choàng của ngươi đang ở chỗ của ta. “
Hắn nghe vậy thì chỉ cười: “ Ta biết mà, ngươi cứ giữ đó giúp ta. “ Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ nàng còn đang để hai tấm áo choàng kia trong không gian, đợi khi nào quay về giặt giũ sạch sẽ rồi trả lại cho hắn sau.
“ Mặc Hàn, ngươi nên nhanh quay về đi, ta cũng phải về rồi. “ Dứt lời, nàng khoát tay với hắn rồi khẽ nhón chân, thi triển khinh công bay xuống núi. Lạc Mặc Hàn nhìn bóng lưng của Liễu Tiêu Vân nhanh chóng biến mất thì không khỏi lắc đầu. Khinh công của nàng tiến bộ thật nhanh, đợi một khoảng thời gian nữa thôi, nàng có thể vượt qua hắn.
Liễu Tiêu Vân mang hai con thỏ rừng quay về nhà. Chương thị vừa làm cơm sáng xong, nghe thấy tiếng cửa sân mở ra bèn nhìn sang đó nói: “ Tiêu Vân, muội chạy bộ về rồi đấy à? ”
Liễu Tiêu Minh nhận lấy thỏ rừng từ tay muội muội rồi nói với nàng: “ Không biết muội đã bắt bao nhiêu thỏ và gà rừng trên núi này rồi nữa. “ Liễu Tiêu Vân đáp lại: “ Thú hoang trên núi nhiều mà. “
Chương thị mỉm cười: “ May là có muội nên nhà chúng ta chưa từng thiếu bữa thịt nào. “ Cả nhà ăn xong, Liễu Tiêu Minh đi cất nhà tiếp thôn dân, Liễu Tiêu Vân và tẩu tử dẫn bò già đi khai khẩn đất hoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-259.html.]
Trong khoảng thời gian này, hai nàng đã khai hoang ra một ít mẫu ruộng. Liễu Tiêu Vân ở đằng trước điều khiển bò cày đất, Chương thị ở phía sau nhặt cỏ hoang, nhánh cây và đá vụn. Nàng nói với tẩu tử: “ Tẩu tử, tẩu có thể chất cỏ hoang thành một đống, sau này chúng ta đốt chúng thành tro để làm phân bón. “
Chương thị bật cười: “ Ta biết rồi, lần trước muội đã nói giống hệt vừa rồi khi chúng ta gieo trồng khoai tây. “
Liễu Tiêu Vân nói tiếp: “ Tro than còn có thể dùng khi trồng lúa mì vụ thu đông nữa kìa. “ Chương thị cảm thán tiên hồi: “ Nhanh nhị, tại sắp vụ lúa mì thu đông nữa rồi, may thay nơi này không lo bị hạn hán. “ Các thôn dân phải chạy nạn đến đây vì hạn hán đều vui mừng vì ở đây còn có sông hồ ao suối to nhỏ khác nhau, không cần lo thiếu nước khi trồng hoa màu nưa.
. . .
Thi thoảng Liễu Tiêu Vân sẽ lên ngọn đồi nhỏ xem tiến độ xây nhà thế nào rồi. Khi nào cần thêm gỗ, nàng sẽ âm thầm lên núi vào đêm khuya rồi lấy ra rất nhiều cưa máy điện trong không gian để đốn gỗ, lẳng lặng mang đống gỗ đã đốn về ngọn đồi nhỏ.
Những thợ mộc nhìn thấy gỗ đã được đốn xong trên đồi bèn khiêng chúng để xây nhà, tuyệt đối không hỏi nhiều thêm một câu.
Chỉ cần quan sát cẩn thận thì sẽ nhận ra đám thợ mộc này có tính kỉ luật cực cao, sau đó nhìn vào đống nồi và bếp núc trong lều họ đều ngăn nắp và có trật tự. Liễu Tiêu Vân thấy thế tự khắc hiểu ngay.
. . .
Nhà ở của mười lăm hộ thôn dân đã sắp xây xong, nữ nhân và trẻ con đều đi khai khẩn ruộng đất mỗi ngày, điều khác biệt đó là những cánh đồng được khai hoang giờ đã phủ màu xanh biếc.
Rau dưa trong từng mẫu ruộng các nhà đều xanh mơn mởn, các thôn dân không cần lên núi đào rau dại cũng có rau củ tươi mới mà ăn. Khi rau củ lớn lên, mọi người mới phát hiện rau củ do Liễu Tiêu Vân trồng khác hơn so với mọi người.
Hầu hết các thôn dân đều trồng cải thảo, một số loại rau xanh nhỏ thường dùng.