Do hai ngày vừa qua chạm mặt với thợ săn của thôn lên núi săn b.ắ.n nên Lạc Mặc Hàn đã quyết định dời phần huấn luyện phủ binh còn tại đến ngọn núi lớn ở ngoại ô Lâm An phủ thành, sau đó tựa chọn vài tướng tĩnh xuất chúng trong năm trăm phủ binh để họ huấn luyện phủ binh là được. Bao cát và gỗ tròn tà những thứ không thể thiếu trong chương trình huấn luyện đặc biệt ở núi sâu, vì vậy đêm qua họ đã vận chuyển năm trăm bao cát 30 cân và một trăm khúc gỗ lớn đến ngọn núi lớn ngoại ô Lâm An phủ thành. Đợi khi mọi người đã rời đi, chỉ còn Liễu Tiêu Vân, Lạc Mặc Hàn ở trong khe núi và hai mươi ám vệ đang ẩn nấp trong chỗ tối.
Lạc Mặc Hàn vung tay lên, hai mươi ám vệ đều lẳng lặng rời đi.
Liễu Tiêu Vân thấy thế bèn khẽ cười: “ Không sao, ta cũng quen rồi. “
Hắn nhìn vào nàng chằm chằm bằng đôi mắt phượng, sau đó nghiêm lúc nói: “ Tiêu Vân, cảm ơn ngươi. “
Liễu Tiêu Vân chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu ngắm nhìn trời xanh mây trăng, sau đó nở nụ cười thản nhiên: “ Khách sáo làm gì, ngươi còn xây trang viên giúp ta nữa mà. “ Đáy mắt của hắn cũng thoáng vui vẻ, hắn bước tên trước, giang rộng đôi tay muốn ôm lấy cô bé bảo bối của mình: “ Ta có thể ôm ngươi một cái không? ”
‘‘Đừng đừng. “ Liễu Tiêu Vân cười yếu ớt rồi né ra: “ Ngươi không biết đây là thời đại nào ư, nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn nhiều thì phải chịu trách nhiệm nhiều. Người là Vương gia, ta không gánh nổi trách nhiệm này. “
Lạc Mặc Hàn nghe vậy thì cười sang sảng: “ Thế nào, ngươi sợ ta ỷ lại vào ngươi à? ”
Nàng né ra xa, cười khẽ: “ Đúng vậy, lỡ đâu ngươi cứ ỷ lại vào ta thì rất phiền phức. “ Hắn không tỏ vẻ gì, chỉ dịu dàng hỏi: “ Ngươi luyện khinh công đến đâu rồi? ” Nàng nhíu mày: “ Vẫn ổn. “
Gần đây nàng đều sử dụng khinh công để lên núi, cảm thấy cực kỳ tuyệt diệu. Lạc Mặc Hàn cũng nhếch môi nở nụ cười khó phát hiện, nhẹ nhàng nhún mũi chân nhảy đến bên cạnh nàng rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thi triển khinh công mang nàng bay lên cao, chỉ trong mấy nhịp thở mà hai người đã băng qua một đỉnh núi nhỏ. Đầu tiên Liễu Tiêu Vân hơi giật mình, đợi khi nàng phản ứng kịp thì hé miệng cười khẽ, âm thầm khởi động nội lực muốn thoát khỏi cánh tay của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-258.html.]
Lạc Mặc Hàn cười ha ha, cảm giác nàng đang sử dụng nội lực bèn chậm rãi ôm nàng đáp lên một ngọn cây đại thụ trong lúc hai người đang bay lượn trong rừng. Liễu Tiêu Vân thầm tán thưởng, khinh công của tên này quả là cao không lường được. Khinh công của nàng vẫn còn thua xa hắn, haiz, nói về khinh công, nàng thừa nhận mình không bằng người ta, còn cần phải luyện tập nhiều hơn.
Hai người đứng trên ngọn cây to, Lạc Mặc Hàn vẫn ôm lấy nàng, dịu dàng nói: “ Phải làm gì bây giờ, ta đã ỷ lại vào ngươi rồi? ” Liễu Tiêu Vân nghe vậy bỗng cảm thấy nổi da gà. Vô lại! Nàng nhếch môi cười, chất giọng trong trẻo cất lên: “ Đi thôi. “ Nàng vận nội lực, nhẹ nhàng điểm vào ngọn cây dưới chân và mượn lực bay ra ngoài, sau đó điều khiển cơ thể của mình bay về phía đỉnh núi.
Lạc Mặc Hàn vui vẻ, lắc đầu nói: “ Nha đầu ngốc, ngươi chạy không thoát đâu. “ Đợi khi Lạc Mặc Hàn đuổi kịp Liễu Tiêu Vân, nàng đã đến đỉnh núi, hai người đồng loạt từ từ đáp xuống dưới. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ của nàng thì hỏi: “ Ngươi mệt sao? ”
‘‘Không có gì. “ Liễu Tiêu Vân hít sâu mấy lần: “ Có phải ngươi nên quay về rồi không? ”
Lạc Mặc Hàn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt khẽ dừng: “ Kể từ khi thu hoạch vụ mùa, một đám giặc Oa quy mô nhỏ vẫn luôn hoành hành ngang ngược, đúng lúc chúng ta có thể dùng chúng để năm trăm phủ binh luyện tay được rồi. “ Gương mặt của nàng trở nên lạnh lẽo: “ Vậy thì phải đánh ác liệt hơn, đến bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu, đánh cho bọn chúng có đi mà không có về, khi nào ngươi cần hỗ trợ thì cứ nói với ta. “ Nàng tin năm trăm phủ binh do nàng huấn luyện sẽ không khiến nàng thất vọng.
…
Lạc Mặc Hàn nhìn nàng chăm chú, dịu dàng nói: “ Sau khi ta quay về, ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt, nếu gặp khó khăn thì cứ đến huyện thành tìm Tiền chưởng quầy, hắn ta sẽ xử lý giúp ngươi. “
Liễu Tiêu Vân đáp lại nhẹ nhàng bâng quơ: “ Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu. “
Lạc Mặc Hàn nói tiếp: “ Ta đã sắp xếp xong chuyện cất nhà, ngươi không cần bận tâm làm gì. “