Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:52:48
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Ưm!” Cổ sư gia nghe vậy tiếp tục uống trà rồi hỏi: “ Nhà ở của Tân Liễu thôn xây dựng đến đâu rồi, khai hoang đất đai nhiều hay ít? ” Liễu Văn Xương đáp lại bằng giọng điệu cung kính: “ Đã có mười lăm hộ gia đình chuyển vào nhà mới, đất hoang cũng đang được khai khẩn. “

‘‘Vậy sao? ” Cổ sư gia im lặng giây tát mới nói: “ Nhà được xây nhanh nhỉ. “

Liễu Văn Xương nói: “ Đợi khi tất cả thôn dân chuyển vào nhà mới, gia phụ định sẽ mời Cổ sư gia đến Tân Liễu thôn để ăn tân gia. “

Cổ sư gia nhẹ nhàng gật đầu: “ Ừ, chắc chắn khi đó ta sẽ đến. “

Kế tiếp, hắn ta hỏi thăm sơ lược tình hình của Tân Liễu thôn, Liễu Văn Xương đều trả lời từng câu hỏi một.

Liễu Văn Xương và Cổ sư gia bàn về một số việc ở thư viện, sau buổi đàm luận, hắn ta cảm thấy mình đã gặt hái được rất nhiều.

Liễu Văn Xương thấy sắc trời không còn sớm bèn trò chuyện đôi câu mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cổ sư gia đứng lên tiễn hắn ta: “ Văn Xương, ngươi định quay về thư viện sao? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-257.html.]

Liễu Văn Xương nghe vậy chắp tay đáp: “ Đêm nay ta không về thư viện, mấy hôm trước ta đã mua một tiểu viện gần thư viện rồi. “

Cổ sư gia gật đầu: “ Cũng được, tiểu viện gần thư viện cũng khá yên tĩnh, đa phần những người đọc sách đều mua nhà ở đó. “ Liễu Văn Xương chào tạm biệt rồi rời đi. Cổ sư gia tiễn Liễu Văn Xương đi xong quay trở lại thư phòng. Một lúc lâu sau, Cổ Tử Nhân mới đỡ lão thái thái tiến vào đó, Cổ sư gia thấy vậy thì nhanh chóng đứng lên dìu lão thái thái. Lão thái thái bị tai nạn nên có tật ở chân đã nhiều năm, thường ngày bà ấy chỉ đi quanh quẩn trong hậu viện chứ ít khi đến thư phòng.

“ Mẹ, mẹ ngồi đây đi, mấy ngày qua chân của mẹ đã đỡ hơn chút nào chưa? ” Cổ sư gia đỡ lão thái thái ngồi xuống. Lão thái thái sờ đầu gối của mình: “ Gần đây chân mẹ không đau nữa, thuốc bốc ở Hạnh Lâm đường mấy hôm trước thật sự rất hiệu quả. “ Cổ sư gia vội nói: “ Có tác dụng thì được rồi, đợi khi nào uống hết thuốc, chúng ta lại đến Hạnh Lâm đường bốc nữa. “

‘‘Nhi tử, cậu thư sinh kia đâu rồi? ” Lão thái thái hỏi.

Cổ sư gia sững sờ, sau đó hiểu ra lão thái thái đang hỏi về Liễu Văn Xương: “ Cậu ấy tên là Liễu Văn Xương, đã quay về rồi. “ Lão thái thái quay đầu thoáng nhìn tôn nữ của mình, Cổ Tử Nhân đang đứng sau lưng bà ấy. Bà ấy hỏi nhi tử của mình: “ Cậu ấy đang ở đâu, trong nhà còn những ai? ” Cổ sư gia nghe mẹ mình hỏi vậy thì lập tức biết ngay bà ấy định có ý gì, vì thế đáp: “ Cậu ấy ở gần thư viện, Văn Xương là tiên sinh dạy học ở thư viện. “ Ngoài biết hắn ta là con trai của Liễu Bỉnh Đức ra, Cổ sư gia không biết gia đình hắn ta còn những ai với ai. Lão thái thái nghe vậy thì hớn hở ra mặt, sau đó lại liếc nhìn cháu gái ngoan của mình: “ Tiên sinh dạy học thì tốt quá. Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi? ”

Cổ sư gia biết tuổi của Liễu Văn Xương, hắn ta cũng nhìn nữ nhi của mình: “ Dạ đã tròn hai mươi bốn tuổi. “ Cổ Tử Nhân đã hiểu ý của lão thái thái từ lâu, vì vậy thấy hơi thẹn thùng, bèn xoay gót ngọc rời khỏi thư phòng. . . . Mấy ngày trôi qua, đã đến đầu tháng mười, trong lúc không hay không biết, năm trăm phủ binh đã huấn luyện trong núi sâu gần một tháng trời. Huấn luyện kết thúc, trong khe núi sâu, năm trăm phủ binh khoác chiến bào cưỡi chiến mã, đứng ngay hàng thẳng lối, hăng hái bừng bừng, oai phong lẫm liệt.

Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đứng sóng vai với nhau, vẻ mặt hắn oai nghiêm, ánh mắt sắc bén, thoáng nhìn toàn thể phủ binh. Liễu Tiêu Vân để ý thấy năm trăm phủ binh đồng loạt mang giày chiến làm từ da sói. Nàng nhắm mắt lại và hiểu ngay, thì ra tám trăm con sói hoang ở Lang sơn đều bị lột da để làm giày chiến đấu cho phủ binh, còn gân của đám sói kia thì. . . Một lúc lâu sau, Lạc Mặc Hàn bỗng ra lệnh: “ Xuất phát!” Mệnh lệnh vừa vang lên, Lận Anh và Quý Toản đã dẫn năm trăm phủ binh rời khỏi khe núi, dòng người đông đảo chậm rãi bước về An Vương phủ. Trong khoảnh khắc, Liễu Tiêu Vân cảm nhận được sự sát phạt quyết đoán trên người Lạc Mặc Hàn, nàng vẫn chưa quên An Vương và Ninh Vương đang nắm giữ hai mươi vạn binh quyền trong tay ở Bắc Cảnh.

Vì căn nhà trên ngọn đồi nhỏ vẫn chưa được xây xong, Lận Anh và Quý Toản tạm thời mang hai chim ưng non quay về An Vương phủ.

Loading...