Ngày hôm sau, sắc trời chưa sáng, Liễu Tiêu Vân đã đến núi sâu huấn luyện phủ binh như thường tệ. Năm trăm phủ binh đã huấn luyện trong núi sâu hơn hai mươi ngày, chẳng những đã quen với quy trình huấn luyện cường độ cao mà họ còn cảm thấy thích thú với cường độ huấn luyện hiện giò sau khi tiềm năng của cơ thể được khơi dậy. Sau khi hoàn thành những huấn luyện việt dã kết hợp chịu đựng sức nặng như cõng bao cát và khiêng khúc gỗ, năm trăm phủ binh leo núi như đi trên đất bằng, đi nhanh như bay, xuống núi ào ào như mãnh hổ, từng người đều trỏ thành những chiến sĩ dũng mãnh nhất. Ngoài chạy việt đã kết hợp chịu đựng sức nặng, vấn đề quan trọng trước mắt đó là phải luyện tập kỹ thuật đ.ấ.m cận chiến.
Năm trăm nam nhân khát m.á.u chia làm hai đội, tay không tấc sắt, hai bên đánh nhau bằng những chiêu thức tàn nhẫn.
Đôi bên tung ra những cú đ.ấ.m như lưỡi đao, nhanh như sấm chớp, hoặc bay lên không trung, hoặc tung những cú đá như gió lốc, ra tay không nương tình, từng người đều tham gia huấn luyện đều làn nhẫn và mạnh mẽ. Liễu Tiêu Vân rất hài lòng, đây mới là tinh thần mà nàng muốn.
Lạc Mặc Hàn đứng bên cạnh quan sát, thầm tán thưởng. Hắn tin đợi tháng sau kết thúc chương trình huấn luyện trong núi sâu, sức chiến đấu của năm trăm phủ binh sẽ cao ngất ngưởng.
Sau khi huấn luyện hai canh giờ, Lận Anh và Quý Toản dẫn phủ binh đi huấn luyện tiếp, Liễu Tiêu Vân thì chuẩn bị quay về. Lạc Mặc Hàn tiễn nàng, Liễu Tiêu Vân trả lại những quyển sách kia cho hắn. Lạc Mặc Hàn kinh ngạc: “ Mới đó mà ngươi đã đọc xong hết rồi ư? ” Liễu Tiêu Vân cười khẽ: “ Đúng vậy, ta đọc hết rồi. “
Lạc Mặc Hàn nhớ lại nàng có khả năng vừa nhìn đã ghi nhớ không bao giờ quên bèn nhận lại sách, cười nói: “ Không ngờ ngươi vẫn có khả năng nhìn thấy thì nhớ mãi không quên. “
Liễu Tiêu Vân suy nghĩ giây lát mới dừng bước, cuối cùng lên tiếng: “ Mặc Hàn, có chuyện này. . . “ Hắn thấy thái độ của nàng khác lạ thì thầm kêu không ổn, vội vàng hỏi: “ Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? ”
Liễu Tiêu Vân dứt khoát nói ra: “ Tại sao khi luyện khinh công, ta vừa mới bay lên đã rớt xuống ngay vậy? ”
‘‘Hả? Bay lên? ” Lạc Mặc Hàn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ ngọn ngành, hắn dịu giọng hỏi: “ Trước mắt nội lực của ngươi đã đột phá đến tầng thứ mấy rồi? ”
Đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng vào hắn: “ Có lẽ là tầng thứ ba. “ Hắn ngạc nhiên hỏi lại: “ Nhanh vậy ư? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-chay-nan-trong-loan-the/chuong-254.html.]
Khó trách, Liễu Tiêu Vân chẳng những có võ công cao siêu mà năng lực lĩnh ngộ võ học cũng xuất sắc, tốc độ tu luyện của người bình thường không thể sánh được với nàng. Hắn lập tức trả lời: “ Ngươi đã có nội lực, có thể luyện khinh công rồi. “
Liễu Tiêu Vân cười tự giễu: “ Ừ, bay lên thì dễ nhưng ta cứ rơi xuống mãi. “
‘‘Vậy ư? ” Lạc Mặc Hàn nhìn nàng bằng đôi mắt phượng, giọng điệu từ tốn: “ Ngươi thử bay lại một lần xem, đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi. “
Đôi mắt của nàng vụt sáng: “ Ừ ừ, ngươi hướng dẫn ta đi. “ Lạc Mặc Hàn mỉm cười gật đầu.
Thế là nàng bắt đầu tập luyện khinh công dưới sự hướng dẫn của hắn. Lúc nàng vừa bay lên không trung và chuẩn bị rơi xuống, Lạc Mặc Hàn quan sát chăm chú sẽ nhắc nhở nàng điều tiết nội tức đúng lúc, khi thì thi triển khinh công để hỗ trợ nàng bay tiếp.
Liễu Tiêu Vân thông minh nên hiểu ý đồ của hắn, lúc mới bắt đầu luyện khinh công thì cần phải có nội lực và ngoại lực trợ giúp. Nhờ có Lạc Mặc Hàn chỉ dạy, nàng đã có thể từ từ gỡ bỏ những khó khăn trong quá trình luyện khinh công của mình.
Lạc Mặc Hàn thi triển khinh công, khẽ nâng nàng lên hoặc nhẹ nhàng kéo nàng. Nhờ có sự giúp đỡ của hắn, Liễu Tiêu Vân đã bay một vòng trên không trung mà không hề rơi xuống. Cuối cùng Lạc Mặc Hàn nắm tay nàng từ từ đáp đất.
Liễu Tiêu Vân cực kỳ vui vẻ, nàng kéo tay Lạc Mặc Hàn rồi thốt lên: “ Thành công rồi, ta có thể bay rồi!”
Hắn thấy nàng vui như một đứa trẻ nên cũng vui lây, thế là mỉm cười rồi nói: “ Ngươi đúng là một cô bé bảo bối. “
Liễu Tiêu Vân nghe vậy thì chế nhạo: “ Ta đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn cô bé bảo bối cái gì, nghe điếc cả tai, ngươi đang khen ta hay cố tình xỉa xói ta đấy? ” Lạc Mặc Hàn chỉ cười không đáp, hắn chỉ muốn nói nàng mãi mãi là cô bé bảo bối trong lòng hắn.
Một lúc sau, Lạc Mặc Hàn nổi lên hứng thú, nhẹ nhún mũi chân thi triển khinh công, kéo nàng bay tiếp. Hai người bay vài vòng trên không trung, Lạc Mặc Hàn buông tay ra, chậm rãi đáp xuống một ngọn cây to.